Đồng Thể

Chương 23 : Có người ở bên cạnh

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


“Đánh hắn!” Bốn năm đứa trẻ

đem Tiểu Vô Song chặn ở góc tường đánh một trận, đánh tới mệt thì thôi. Thằng

bé cầm đầu há miệng nhổ lên người Tiểu Vô Song. “Mày nghĩ chỉ cần cố gây chú ý

với tộc trưởng là có thể đi tranh làm người ứng cử à!”



Tiểu Vô Song ôm ngực cúi đầu

lặng im.



Thằng bé kia đạp một cước dẫm

nát bàn tay đang đặt trên mặt đất của Tiểu Vô Song khiến hình ngôi sao lục giác

trên mu bàn tay hắn bị nghiền đến chảy máu: “Cái loại con của kỹ nữ mà cũng

không biết thân biết phận!” Lời còn chưa dứt, Tiểu Vô Song bỗng ngẩng đầu lên,

trong con ngươi đen nổi lên sát khí lạnh lẽo đủ khiến mấy đứa nhỏ chấn động,

tên cầm đầu thẹn quá hoá giận: “Mày còn dám trừng!” Hắn nói xong muốn động thủ

đánh Vô Song, nào ngờ đứa nhỏ gầy yếu như vậy lại bất chợt vổ nhào về phía

trước, đem đứa bé đó ném ngã, nó nắm chặt tay rồi như phát điên mà giáng đèo

lên mặt đứa kia, liên tục vung tay đánh đến chảy máu cũng không dừng lại.



“Nói xin lỗi!” Tiểu Vô Song

rống to.



Mặt khác mấy đứa trẻ bị điệu

bộ của Tiểu Vô Song doạ, chúng sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, đi

tới kéo nó ra. Tiểu Vô Song còn nhỏ, cho dù có lợi hại cũng không thể cùng lúc

đánh lại nhiều người, bọn chúng kéo nó đi, Tiểu Vô Song thuận tay nhặt một khối

đá bén nhọn trên mặt đất, liều mạng đánh về đám trẻ kia: “Xin lỗi mẹ tao mau!”



Mấy đứa trẻ thấy nó điên cuồng

như thế liền vội vàng nâng mấy đứa bị Vô Song đánh trên mặt đất dậy rồi nhanh

chóng bỏ chạy.



Cho đến khi không nhìn thấy

bóng dáng mấy đứa kia nữa Vô Song mới ném tảng đá, cả người vô lực ngồi xổm

xuống góc tường. Hiện tại nó mặc một bộ quần áo rách mướp, khuôn mặt dính ầy

bùn lẫn cùng máu, trông thật giống đứa ăn mày. Nó tự băng bó tay mình, che giấu

đi ngôi sao lục giác kia.



Lâm Hề thấy vậy liền đi tới

bên cạnh Vô Song để nhìn, ánh mắt dừng tại cái bao tay màu đen anh vẫn mang

theo. Cô vốn tưởng ánh mắt của mình che giấu rất cẩn thận nhưng không nghĩ đến

vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt tối tăm của Vô Song, trong mắt anh có ba

phần hàn ý, ba phần sát khí, còn ngầm che giấu một ít cảm xúc phức tạp. Lâm Hề

thấy không rõ, chỉ nghe Vô Song nói: “Cô đang chế nhạo tôi đấy à?” Anh vẫn dùng

cái ngữ khí khinh thường như mọi hôm nhưng Lâm Hề lại nghe ra vài phần cảm xúc

khác thường.



Anh vẫn đeo cái bao tay, luôn

in lặng không nói gì về cha mẹ mình. Còn cái vẻ bình tĩnh bây giờ của Vô Song

kỳ thực chỉ để nói rõ thêm sự tự ti trong lòng của anh mà thôi.



Trong lòng ai chẳng có một

bóng ma. Nhưng mà rõ ràng Vô Song không cần phải cảm thấy lúng túng với cái

chuyện này! Lâm Hề do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm cầm tay Vô Song

giữa lấy. Anh còn chưa kịp phản ứng thì cái bao tay đã bị cô xé bỏ hoàn toàn.



Vô Song chấn động, lập tức

giận dữ. Đây giống như đã là phản xạ có điều kiện của anh trước việc này, nhưng

anh lại bị động tác kế tiếp của Lâm Hề doạ ngây người.



Chưa từng có ai cầm lấy tay

anh như vậy, chưa từng có ai nhẹ nhàng dùng môi chạm vào ngôi sao lục giác trên

mu bàn tay kia một cách mềm mại như vậy. Trong thế giới đó, đối với người khác

mà nói thì đây là cái ấn ký rất sỉ nhục. Với bất kể ở nơi nào thì con của kỹ nữ

cũng đều thấp kém hơn người ta một bậc.



Nhưng Lâm Hề lại dùng môi nhẹ

nhàng hôn lên ấn ký trên tay của anh. Cô…



Hai má Lâm Hề đỏ lên vô cùng

xấu hổ. Cô rất muốn nghiêng đầu sang chỗ khác để không nhìn vào Vô Song nhưng

cô biết, hiện tại cô không thể trốn tránh ánh mắt của hắn, không thể sợ hãi

cũng không thể lùi bước, bởi vì nếu cô cũng sợ hãi thì làm sao có thể truyền

dũng khí cho Vô Song.



Đôi mắt cô như chứa toàn bộ

ánh sao sáng lấp lánh trên trời, cô nói: “Hôn tay vốn chỉ là hành động của nam

dành cho nữ, nhưng tôi cũng không để ý nhiều như vậy, tôi… không có ý gì khác,

chỉ là tôi muốn nói, một ngôi sao lục giác không thể phân chia con người thành

ba bảy loại, mẹ Vô Song trong mắt tôi vô cùng vĩ đại, anh, anh cũng vậy!” Lâm

Hề nắm chặt tay anh. “Mặc kệ anh sinh ra trong mắt người khác có bao nhiêu

không tốt, nhưng…”


Bỗng nhiên một bóng đen hạ

xuống sau lưng Tiểu Vô Song, Tiểu Vô Song thấy người đó thì trở nên vui vẻ, vừa

hào hứng gọi “Mộc thúc thúc” một tiếng thì bóng đen kia lại đánh lên gáy nó một

nhát, thoáng cái đã khiến Tiểu Vô Song bất tỉnh.



Vô Song bên này trong lòng

căng thẳng, đang định đi qua thì Lâm Hề ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng,

Vô Song quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”



“Không biết.” Lâm Hề ôm ngực

hơi gập người xuống. “Ngực tự nhiên…” Lời còn chưa dứt, thân mình cô phút chốc

mềm nhũn, Vô Song nhanh nhẹn nắm lấy hông Lâm Hề, đỡ lấy cô. Lâm Hề đau đến mức

cả người vô lực, mồ hôi tuôn như mưa. Cùng lúc đó cảnh tượng xung quanh phút

chốc trở nên đen kịt, khiến cho ngay cả Lâm Hề đang ở trong lòng Vô Song cũng

nhìn không rõ, chỉ nghe được âm thanh hít thở không khí vô cùng khó khăn của

cô.



Vô Song chau mày, nơi này tìm

không thấy mắt trận cũng không tìm thấy địch, trong tay còn có một cái gánh

nặng không thể bỏ xuống. Quả nhiên là… đường cùng.



“Nhịn một chút.”



Không an ủi nhiều, nhưng

chính ba chữ kia lại mang theo trầm ổn ấm áp làm cho Lâm Hề cảm thấy an lòng.

Ngực đau đến mức như muốn vỡ ra, Lâm Hề gắng sức gật đầu, trong lòng cô bỗng

nhiên có niềm tin khó hiểu, như là cho dù hoàn cảnh hôm nay có tuyệt vọng đến

thế nào, nhưng chỉ cần có Vô Song, cô cũng không cảm thấy lo lắng. Cảm nhận

được bàn tay đặt trên lưng đang ôm cô thật chặt, Lâm Hề lặng lẽ trượt tay xuống

nắm lấy cổ tay hắn. Sự an tâm trong lòng khiến ngay cả đau đớn dường như cũng

tiêu tán đi một chút. Thì ra… cô đã tin tưởng Vô Song đến vậy, gần như tin

tưởng anh vô điều kiện…



Tay trái vòng qua ôm lấy Lâm

Hề, tay phải Vô Song vung lên, Nguyệt Liêm liền xuất hiện trong lòng bàn tay

anh. Lớp ánh sáng mỏng trên thân dao phát ra trong bóng tối khiến lòng anh

thoáng kiên định thêm một chút. Ngồi chờ chết không phải phong cách của Vô

Song, chết như vậy thì thà rằng liều mạng một phen, phá tan trận pháp này!



Nguyệt Liêm phía trước người

phía sau, pháp lực mãnh liệt cuồn cuộn toả ra. Bên trong ảo trận này thoạt nhìn

vô cùng rộng lớn, nhưng thực tế nó vẫn có phạm vi nhất định. Anh không thể dùng

bước chân đo đạc độ rộng của trận pháp, vậy thì cứ dùng lực mà phá nát nó đi.



Đây là hành động bất đắc dĩ,

gây tổn hại rất lớn đối bản thân anh. Nếu ở đây chỉ có mình anh thì anh rất

muốn bình tĩnh chờ xem xem rốt cuộc ý định của kẻ thi thuật là gì, nhưng Lâm Hề

thì không đợi được lâu như vậy.



Pháp lực quanh thân không

ngừng tràn ra, Lâm Hề dần dần cảm giác không khí bốn phía phảng như trở nên

trầm trọng hơn, làm cho hô hấp của cô trở nên nặng nề. Cô sợ mình làm phiền Vô

Song nên không dám rên mà cố gắng chịu đựng. Đột nhiên trong ngực dâng lên một

trận đau đớn xé rách, đồng tử Lâm Hề co rút mạnh, cô thấy hoa mắt, suýt nữa

ngất xỉu.



Khung cảnh xung quanh trong

chốc lát không ngừng lưu chuyển, hỗn độn đến mức không phân biệt nổi trời đất.

Trong lỗ tai Lâm Hề vang tiếng ồn ào, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện,

như là thanh âm từ bên trong máy phát đĩa cổ xưa truyền tới: “Lâm Hề? Tên rất

hay.”



Trước mắt như có ảo ảnh bay

qua, cô nhìn thấy màu trắng toát của bệnh viện và một bác sĩ áo trắng đang cho

cô uống thuốc, ông ta xoa đầu cô nói: “Hề Hề của chúng ta thật kiên cường,

không sợ uống thuốc chút nào.” Nụ cười dịu dàng của bác sĩ dịu dàng như ánh mặt

trời tháng ba, làm cho cô nhìn đến ngây ngốc.



Ảo ảnh không ngừng chuyển

động, cô lại nhìn thấy mẹ đang nói với mình: “Hề Hề, nhìn xem, sau khi con hết

bệnh là lại có thể cùng đi học với bạn bè rồi, có thích không?”



“Thích…” Cô rụt rè trả lời,

bác sĩ áo trắng bên cạnh lại xoa đầu cô, cô ngửa đầu nhìn ông ta, chỉ thấy bác

sĩ vẫn cười vô cùng dịu dàng.



Bộ dạng tươi cười của thầy

thuốc sao lại quen thuộc như thế, là…



Mộc Thư tôn giả!