Đồng Thể

Chương 24 : Có người ở bên cạnh

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Lâm Hề mở mắt ra, cái trần

nhà cùng đèn treo quen thuộc đập vào mắt, ngay sau đó đầu của Vô Song dí tới,

đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi đưa đưa tay, vuốt động

mạch cổ của cô, thì thầm: “Không sao rồi.” Anh nói nhỏ một câu khó để người

khác có thể nghe thấy rồi thở dài, giống như đáy lòng căng thẳng rốt cục đã an

tĩnh lại.



Lâm Hề ngồi dậy, mờ mịt nhìn

một vòng xung quanh, kì quái hỏi: “Sao các người… lại ở nhà của tôi”



Độc Linh cười, giọng nói chế

nhạo: “Không phải là bị bắt đến sao, Tử Thần truyền âm ngàn dặm uy hiếp chúng

tôi tới đây hỗ trợ, chúng tôi nào dám không đến. Mới vừa rồi hắn còn phát cáu

muốn đánh chúng tôi kìa. Nếu cô mà không tỉnh thì hắn đã giết tất cả ở đây luôn

rồi. Thật là oan uổng.” Lâm Hề vừa quay đầu liền thấy tay Vô Song đang nắm chắc

Nguyệt Liêm. Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Vô Song hừ lạnh một tiếng đem

Nguyệt Liêm thu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Độc Linh sau đó quay đầu lại mắng

Lâm Hề: “Trận đã phá nhưng không tỉnh, cô còn muốn đi chơi cho đã trong đấy à?”



Tự nhiên bị mắng, Lâm Hề cảm

thấy thật oan ức, cô vừa há miệng định phản bác lại thì Tự Diễm tức giận nói:

“Đi thôi chứ! Cô ta tỉnh cũng tỉnh rồi! Đi thôi.” Nói xong, anh ta nhảy ra

ngoài cửa sổ.



“Chậm đã.” Vô Song gọi hắn

lại. “Tôi không thích nợ ai cái gì, vì vậy lần này được các người giúp đỡ, sau

này có cơ hội tôi sẽ trả lại các người.”



“Lần sau ngươi không tranh

giành Song Không Chi Tâm với chúng ta cũng tốt lắm rồi.”



Câu này của Độc Linh vốn chỉ

là một câu nói đùa, bởi vì với Vô Song mà nói, buông tha cho Song Không Chi Tâm

đồng nghĩa với việc anh đem quyền quyết định có thể quay về thế giới bên kia

hay không giao cho bọn họ. Nói cách khác, đối với bản tính đề phòng của những

người dự tuyển mà nói, đây đúng thực sự là một quyết định quan trọng.



Không ngờ Vô Song không chút

do dự gật đầu nói: “Được, về sau nếu tìm được Song Không Chi Tâm, tôi liền đưa

cho mấy người.” Thấy anh đáp ứng vô tư như vậy, cả ba đều ngẩn ra. Cuối cùng

Độc Linh lên tiếng:



“Lời này của Tử Thần, chúng

ta sẽ nhớ kỹ.”



Một trận gió lớn nổi lên, đảo

mắt liền không thấy bóng dáng ba người như khi đến.



Căn phòng yên lặng trở lại,

Vạn Tri không biết bị ai trói đứng thẳng như món đồ chơi trên bàn học, hắn dựa

lên đèn bàn ngủ rất say.



Lâm Hề chần chừ hồi lâu rồi

hỏi: “Anh không cần Song Không Chi Tâm nữa sao?”



Vô Song trầm mặc một lúc nói:

“Cần, nhưng bây giờ đấy không phải việc cạnh tranh dự tuyển đơn giản như vậy

nữa.” Trong đầu anh hỗn loạn, một chút manh mối nhỏ vụn đứt quãng như đang được

chắp nối lại, từ việc làm cho Lâm Hề lâm vào huyễn cảnh, tìm Yểm Ma làm kẻ chết

thay, cho đến việc kẻ kia đã biết Lâm Hề từ mười mấy năm trước, lại còn đoạn

trí nhớ đã biến mất kia, còn có…



“Mộc Thư tôn giả chắc chắn đã

từng tới thế giới này trước đây.” Lâm Hề đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng

hắn, cô nhìn ảnh chụp trên tủ đầu giường của mình nói. “Trước đây có một bác sĩ

chữa bệnh tự kỉ rất dịu dàng, tôi nhớ rõ mình thật quý mến bác sĩ kia, nhưng kì

lạ là tôi làm thế nào cũng không thể nhớ được hình dáng của người đó, vừa rồi,

dường như tôi nhớ lại thật rõ ràng… Tuy rằng không thấy rõ mặt của Mộc Thư tôn

giả nhưng cái bộ dáng tươi cười kia tuyệt đối không thể nhầm được.”



Bức ảnh này, bên trong chính

là bố mẹ cô cùng với cô, nhưng còn người đã chụp ảnh cho bọn họ không ai khác

chính là vị bác sĩ kia, hoặc có thể nói Mộc Thư tôn giả.



Người bác sĩ đã chữa khỏi

bệnh cho Lâm Hề… Manh mối lại nhiều thêm một cái. Vô Song buông mắt suy nghĩ

sâu xa. Mộc Thư tôn giả đã tới thế giới này là chuyện đương nhiên, nhưng lại

mau chóng trực tiếp giết chết Tông Kính tộc trưởng, sau đó lại trở lại thế giới

kia thay mặt tộc trưởng tộc Tử Thần xử lí công việc, tuyên bố Tông Kính tộc

trưởng chết vì bệnh… Mộc Thư nắm giữ nhiều quyền lợi như vậy, nuôi dạy anh, bây

giờ lại muốn giết anh, rốt cuộc… là vì cái gì?



“Làm sao mà…” Tiếng Tạ Thục

trên ghế sô pha tỉnh dậy từ bên ngoài chậm rãi truyền tới. “Cổ lại đau như vậy

nhỉ?”



Không khí im lặng bị phá vỡ,

Lâm Hề vừa nghe liền trừng mắt nhìn Vô Song, nhỏ giọng hỏi: “Anh đánh bà ấy?”


97.



“Vô Song, đi ăn cơm đi.”



Giải xong một bài, Lâm Hề hài

lòng gấp sách lại. Quả nhiên học trong phòng tự học là có hiệu quả tốt nhất, cô

khẽ gọi Vô Song một tiếng, Vô Song liền dụi mắt ngồi dậy: “Ừ, về đi.”



“Ấy, từ từ, buổi chiều tôi

cũng muốn học ở đây. Trưa nay chúng ta ăn bên ngoài đi.”



Sắc mặt Vô Song trầm xuống

vừa muốn nói không nhưng lại ngừng một chút, anh đứng lên thản nhiên gật đầu

liền ra bên ngoài mặt đi. Anh nên dần dần đem Lâm Hề đặt vào vị trí người xa

lạ, mà đối với người xa lạ, từ trước đến nay anh chẳng bao giờ có đòi hỏi gì.



Tâm tư Lâm Hề còn đang đắm

chìm trong bài tập vừa mới giải nên cũng không để ý được Vô Song có gì không

ổn. Ra khỏi phòng tự học, Vô Song đi trước nửa bước, trên đoạn đường đi hai

người luôn im lặng, bây giờ Lâm Hề mới nhận ra không khí lúc này có điểm kỳ

quái, đột nhiên trong lúc đó, một vật thể màu vàng không biết từ đâu bay mạnh

tới, ngay lúc Lâm Hề không phòng bị mà đập một cái trúng ngay mũi của cô. Lâm

Hề kêu lên một tiếng, lấy tay bịt mũi lại.



Lỗ mũi Vô Song đang đi phía

trước cũng đồng thời lách tách nhỏ ra hai giọt máu tươi. Anh nheo mắt, quay đầu

lại liền thấy Lâm Hề ôm mặt run rẩy, cách đó không xa có một người đang cầm thứ

vũ khí kỳ quái chạy tới. Vô Song lau máu mũi đi, bước từng bước về phía trước

nhưng ngay sau đó vạt áo hắn lại bị Lâm Hề liều mạng túm lại: “Đừng động thủ!

Không phải là cố ý.”



“Ấy, thật có lỗi thật có lỗi!

Đều do lưới bảo vệ đã bị phá, nhà trường vẫn chưa để ai tới dựng lại, hôm nay

tôi vô ý đánh cầu ra đến đây, bạn học cậu không sao chứ?” Nam sinh cầm vợt

tennis chạy tới, vẻ mặt áy náy.



Anh ta nhìn thoáng qua vẻ mặt

tràn đầy sát khí cùng cái mũi đang đổ máu của Vô Song, lại nhìn thoáng qua nữ

sinh đang bụm mặt sau lưng anh, nam sinh khó hiểu gãi gãi đầu: “Sao… một quả

cầu lại đánh trúng đến hai người nhỉ?” Góc độ này… cũng không đúng. Nam sinh lo

lắng nói. “Đều khiến hai bạn chảy máu mũi, thật sự xin lỗi. Để mình đưa hai bạn

tới bệnh viện nhé?”



Vô Song liếc Lâm Hề ở phía

sau một cái: “Không sao chứ?”



Lâm Hề lấy khăn tay trong túi

ra lau: “Không sao đâu, chỉ chảy một tí máu thôi mà. Đi thôi.” Cô ngẩng đầu

nhìn nam sinh kia, đang định nhắc bọn họ sau này cẩn thận một chút thì Vô Song

lại nói: “Chậc, xin lỗi là xong à?”



Nam sinh ngẩn ra, vô tội nói:

“Thì mình nói để mình đưa hai bạn đến bệnh viện còn gì…”



“Hắn làm cho cô chảy máu thì

cứ bỏ qua, nhưng máu của tôi cũng chẳng thể nào chảy phí như vậy.”



Haiz… Vô Song, lời này của

anh nghe thật kỳ quái! Khóe miệng Lâm Hề run rẩy túm ống tay áo anh: “Không cần

phải vậy, chúng ta đi ăn cơm đi.” Nói xong cô liền không báo trước mà kéo cánh

tay của anh lôi đi. Tiếp tục đứng đây, tâm trạng của anh mà đột nhiên không tốt

thì có khi anh còn đem liêm đao ra nữa.



Ánh mắt Vô Song bay tới sân

tennis bên kia, thấy mấy người khác đang thi đấu, anh nhướn mi: “Hoạt động thi

đấu thể thao à, vừa lúc, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, chúng ta cùng chơi

một lúc.”



Nam sinh khó xử vò đầu: “Đươc

thì được, nhưng bạn thật sự không có việc gì chứ?” Lâm Hề kéo anh: “Anh chưa

học đánh tennis thế nào mà đòi đấu với người ta à, đi thôi!”



Tay Vô Song vừa chuyển đã dễ

dàng thoát khỏi tay Lâm Hề, anh quay đầu nhìn cô: “Cậu ta nói có thể.”



Lâm Hề day day huyệt thái

dương. Cái tên Vô Song không bao giờ để ý đến quy tắc này nếu đánh thua người ta

có khi liền lấy liêm đao ra đem tennis cùng đối thủ ra cắt đôi cũng không

chừng… Mới nghĩ đến cảnh tượng Vô Song đem người ta hành hạ đến chết thôi mà cô

lạnh cả người. Đang nghĩ ngợi đến việc có nên đến ngăn cản Vô Song không thì đã

thấy anh cầm lấy vợt tennis, Lâm Hề bất đắc dĩ định đi đến thì bỗng nhiên lưng

cô bị ai đó vỗ một cái từ phía sau, Lâm Hề quay lại nhìn liền ngây ngẩn cả

người:



“Ơ… Quý Nhiên.”