Đồng Thể

Chương 2 : Bản thân khác của mình là con trai

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Thứ hai ngày 10 tháng 9 năm

2012.



Tắt vòi nước trong phòng tắm,

một cô gái đứng trước mặt gương bị hơi nước phủ mờ, lau lau mặt gương, rõ ràng

cô gái phản chiếu trong gương có dáng người rất đẹp, cô lại sờ sờ lên vai trái

của mình, nơi đó có một vết thương màu tím bầm, không biết xuất hiện khi nào.



Lại bị thương mà không biết

vì sao bị…



Lâm Hề thở dài, lấy khăn, lau

sạch bọt nước trên người mình. Chiếc khăn trắng tinh lướt qua làn da thiếu nữ

trơn mịn, nhưng trên làn da trắng mịn ấy lại luôn thấy một ít vết thương hoặc

sâu hoặc cạn. Theo trí nhớ từ trước đến nay của Lâm Hề, trên người cô luôn

chẳng biết vì sao mà xuất hiện những vết thương, đang yên đang lành, đi trên

đường thì cánh tay liền có thể chảy máu. Đi khám bác sĩ, cũng không tra ra

nguyên nhân. Mới trước đây còn thường thường bị các bạn học nói xấu sau lưng.



Lâm Hề đưa tay lấy quần áo

sạch, mò mò trong giỏ đựng quần áo, nhưng cũng không có gì, đã quên lấy quần áo

vào sao… Lâm Hề suy nghĩ, dù sao trong phòng cũng không có ai, cứ như vậy đi ra

ngoài mặc đi.



Cô dùng khăn tắm quấn mái tóc

ướt đẫm lên, thân thể trần truồng đi ra khỏi phòng tắm.



Cửa sổ ban công phòng khách

mở rộng, ánh mặt trời buổi sáng nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, bức màn

theo gió tung bay. Lâm Hề cảm thấy kỳ quái mà lầm bầm: “Tối hôm qua trước khi

ngủ mình quên đóng cửa sổ sao…”



Đi vào phòng ngủ, lấy quần áo

ra mặc, bỗng nhiên tiếng chuông di động ở phòng khách vang lên, Lâm Hề vội vàng

chạy ra ngoài: “Alo?”



“Tiểu Hề, là mẹ đây.” Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút mỏi mệt. “Thứ bảy

này, mẹ và cha con tính ly hôn.”



Lâm Hề im lặng không lên tiếng, Tạ Thục tiếp tục nói.



“Sau đó mẹ muốn quay về thành phố S, năm nay con cũng học năm tư rồi, có

suy nghĩ sau này sẽ phát triển ở đâu chưa?”



Lòng bàn tay của Lâm Hề nắm thật chặt: “Con… bây giờ còn chưa nghĩ ra.”



“Vậy con phải tự chăm sóc tốt cho mình, mẹ vẫn hy vọng sau này con có thể

đi theo mẹ, dù sao bên này của mẹ cũng có thể an bài ổn thỏa cho con.”



Tắt điện thoại, Lâm Hề đứng ngây ngẩn trong phòng khách một lúc lâu, bỗng

nhiên một giọt máu rơi xuống di động, Lâm Hề cả kinh, sờ mũi, máu theo ngón tay

cô chảy xuống, Lâm Hề vội vàng che mũi chạy về hướng WC.



Lại như vậy, cứ tự nhiên chảy máu, tuy rằng… lần này chỉ chảy máu mũi.

Nhưng thể chất như vậy đã làm cho Lâm Hề cảm thấy vô cùng phiền phức, bởi vì

thể chất này, trong bốn năm đại học của cô, ngay cả phòng ngủ trong kí túc xá

cũng không dám ở, chỉ đành phải thuê một căn nhà sống một mình ở bên ngoài. Bởi

vì với thể chất như vậy, từ nhỏ đến lớn cô luôn bị người ta nhìn với ánh mắt kỳ

quái, không thể thân thiết với ai. Thậm chí ngay cả cha mẹ cũng bởi vì cô mà

xảy ra không ít hiềm khích…



Thật vất vả mới ngừng chảy máu, Lâm Hề nhìn đồng hồ, nghĩ đến hôm nay còn

có bài kiểm tra một môn trong lớp, cô thu xếp một vài thứ rồi đi ra cửa. Trước

khi đóng cửa, hình như có bóng đen lướt qua khe cửa, người Lâm Hề cứng đờ,

trong lòng hơi hơi phát lạnh, cô lại từ từ mở cửa ra, thật cẩn thận nhìn khắp

phòng, không có gì.



Chắc là… là ảo giác sao?



Khóa cửa, xuống lầu.



Lâm Hề không biết, sau khi cô rời khỏi, lỗ nhìn trên cửa sắt bỗng nhiên tối

sầm lại, tựa như có người ở bên trong nhìn ra xung quanh, chỉ chốc lát sau, lỗ

nhìn lại khôi phục ánh sáng.



2.



Từ nhà Lâm Hề thuê đến trường học chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, buổi sáng

sau khi thi xong, ăn xong cơm trưa, Lâm Hề liền đến phòng tự học.



Kỳ thật, Lâm Hề vẫn tính toán thi tuyển sinh. Cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm

lý để bước vào xã hội, cũng biết cá tính của cô căn bản không thể thích ứng với

công tác tập thể, lý tưởng lớn nhất của cô là tốt nghiệp đại học, tiến sĩ, tiếp

tục đào tạo chuyên sâu, sau đó vẫn tham gia học thuật nghiên cứu. Chỉ có như

vậy, mới có thể cố gắng hết sức ít tiếp xúc với xã hội, cố gắng ít nhìn thấy

những ánh mắt kỳ quái.


giật mình trả lời. “Tôi hình như… xuất hiện ảo giác?”



“Thưa tiểu thư, xin cô tìm một vật cứng gần đâu đó, đập vào đầu thì sẽ ổn

thôi.”



“Được…”



Tắt điện thoại, đầu Lâm Hề đập vào đèn đường bên cạnh, cô… gặp quỷ sao?



5.



Buổi sáng ngày hôm sau khi thức dậy, ánh nắng tươi sáng. Lâm Hề duỗi thắt

lưng, cảm thấy chuyện ngày hôm qua thật sự là một giấc mộng hoang đường, cái gì

mà người biến mất vào hư không và thế giới khác, quả thực đúng là chuyện Nghìn

Lẻ Một Đêm… Ánh mắt Lâm Hề lơ đãng dừng lại trên cánh tay trái của mình, nơi đó

có thêm một vết thương mới rõ ràng có thể thấy được.



Cô im lặng, sau đó thờ dài chán nản, không phải mộng a!



Lâm Hề rời giường, cầm quần áo vào phòng tắm. Cô thích tắm vào những buổi

sáng mùa hè, làm cho đầu óc duy trì sự tỉnh táo, thuận tiện lược sơ qua những

chuyện cần làm trong ngày, nhưng hôm nay trong đầu cô rất rối rắm, trong chốc

lát là hình ảnh đầu người kia bị cây liêm đao lớn chặt đứt, trong chốc lát lại

là giọng của anh chàng kia nói bọn họ cùng một thể.



Cô thay xong quần áo ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống trước bàn học, mở máy

tính ra, nhập bốn chữ “thế giới song song” vào trang trình duyệt web, sau đó

từng trang từng trang mạng hiện lên.



Cô là một cô gái rất nghiêm túc chăm chỉ, làm việc cũng cực kỳ cố chấp, một

chuyện phải làm ra rõ đầu đuôi ngọn ngành mới dừng lại, mà tin tức về “thế giới

song song” trên mạng thật sự rất nhiều, cô xem đến thất thần, mãi đến khi bụng

đói kêu ùng ục, cô mới đưa mắt rời khỏi màn hình.



Xoa xoa đôi mắt đang bị hoa lên, Lâm Hề nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, mới

phát hiện cô đã ngồi đến chạng vạng mà không hề hay biết, Lâm Hề thở dài một tiếng,

tắt tất cả cửa sổ định đi ăn cơm trước.



Phông nền màn hình màu đen, bởi vì màu như vậy làm cho cô có cảm giác an

toàn khó hiểu.



Khi cô đóng cửa sổ cuối cùng, trên màn hình màu đen xuất hiện trong nháy

mắt, giống như một chiếc gương phản chiếu bóng hình của cô, mà lúc này, cô thấy

đứng phía sau mình có một người đàn ông quấn đầy băng vải, toàn khuôn mặt trên

chỉ lộ ra một con mắt đang trừng cô.



Tim Lâm Hề ngừng đập trong thoáng chốc, cô không dám nhìn ra sau, tình

nguyện tin rằng đây là ảo giác. Nhưng ngay sau đó trong màn hình phản chiếu, cô

thấy người đó từ từ nâng một cây búa lên! Hai mắt Lâm Hề lồi ra, cô không có

thời gian do dự, lúc này ôm đầu ngồi chồm hổm xuống, nhanh chóng lui xuống bàn

máy tính, trong lúc chớp nhoáng, cô chỉ nghe trên đỉnh đầu một tiếng nổ, một

búa của người quấn băng vải kia chặt xuống, bổ màn hình máy tính ra làm đôi.



Dòng điện “Đùng” rung động, búa bổ vào mặt bàn, bị kéo ra bên ngoài phát ra

tiếng ma sát “ken két” chói tai, tiếng thở dốc và nhịp tim đập mạnh của cô, tất

cả những âm thanh ở bên tai Lâm Hề diễn tấu nên một bản hòa âm khiến cho người

ta sợ hãi.



Lâm Hề thừa nhận, đây không phải là ảo giác gì cả!



Cô ôm đầu, co người lại, cắn chặt răng không phát ra tiếng động. Cô muốn

chạy, chỉ vì ba mặt bên dưới bàn học đều bị chặn kín, chỗ duy nhất có thể chạy

ra chính là chỗ đứng của người quấn băng vải. Cô do dự có nên liều chết đọ sức

một lần hay không, bỗng nhiên trong lúc đó, trên đỉnh đầu bỗng dưng yên lặng

hẳn.



Sự yên lặng này càng làm cho Lâm Hề hoảng hốt, đột nhiên, người quấn băng

vải kia cúi người xuống với một góc độ làm cho người ta không thể tưởng tượng

nổi, chân hắn còn đứng trên mặt đất, nhưng đầu lại treo ngược duỗi xuống bàn

học, chỉ dùng một con mắt trừng Lâm Hề, con mắt kia giống như mắt của động vật,

không có tròng trắng, tất cả đều là một mảnh tối đen.



Lâm Hề sợ tới mức liên tục hít từng ngụm khí lạnh, cô lui về phía sau,

nhưng nào có đường lui.



Người quấn băng vải đưa tay, túm chặt tóc của Lâm Hề. Cuối cùng Lâm Hề nhịn

không được sợ hãi trong đáy lòng kêu ra tiếng kinh hoảng, người quấn băng vải

hoàn toàn mặc kệ Lâm Hề giãy dụa như thế nào, túm tóc của cô kéo cô ra khỏi bàn

học.



Lâm Hề sợ tới mức hồn vía lên mây, một ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là

cô ôn tập lâu như vậy, chăm chỉ như vậy! Còn không thi cử, vô duyên vô cớ cô

lại bị người ta chém chết như vậy sao!



Oan ức quá!