Đồng Thể

Chương 3 : Bản thân khác của mình là con trai

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Sống chết ngay trước mắt, dù là con thỏ cũng phải đạp người.



Hai chân Lâm Hề không ngừng đạp loạn lên về phía người quấn băng vải, nhưng

công kích của cô trên căn bản mà nói thì không làm cho người khác đau đớn gì,

bàn tay người nọ vừa động, giữ lấy hai chân của Lâm Hề, cánh tay hắn giống như

thân rắn, mềm mại quấn lấy hai chân của Lâm Hề, làm cho cô không thể động đậy.



Trong giờ khắc này, chuyện quỷ dị có xảy ra cũng không làm lay động quyết

tâm muốn sống của Lâm Hề, cô không rảnh quan tâm đến, thấy chân mát lạnh không

cử động được, Lâm Hề đưa tay ra cố gắng tháo chiếc giày, nhắm ngay mắt của

người quấn băng vải mà đánh liên tục.



Lần này hình như đánh trúng chỗ uy hiếp của người đó, hắn ngã ngửa người về

phía sau, lắc lắc đầu, nhưng sau lúc đau đớn chính là lửa giận tuôn trào, miệng

bị quấn trong băng vải của hắn tựa hồ đang cố gắng mở ra, mơ hồ nghe thấy tiếng

gầm không nhỏ, cánh tay hắn quấn lấy hai chân Lâm Hề càng chặt, băng vải trên

người hắn đột nhiên bắn ra, quấn lấy cổ tay của Lâm Hề, hoàn toàn khống chế mọi

động tác của cô.



Người nọ giơ búa, cũng không quản vị trí có đúng hay không, nhào đến chặt

Lâm Hề.



Tim của Lâm Hề đột nhiên ngừng lại, nhắm chặt mắt, không biết vì sao trong đầu

đột nhiên bật lên lời nói của anh chàng khoác áo đen hôm qua, anh ta nói, bảo

cô sau này đừng khóc cầu xin anh ta cứu cô, anh ta biết cô có thể gặp nguy hiểm

nữa, nếu anh ta nói bọn họ là cùng một người, đồng sinh cộng tử, vậy ngày hôm

qua như thế nào lại dễ dàng bỏ đi như vậy!



Người kia nhất định đang quan sát ở đâu đó không xa nơi này, anh ta đang

đợi cô yếu thế, chờ cô cầu cứu anh ta!



Nhưng nếu bây giờ cô cầu cứu, chẳng phải là rất không có tôn nghiêm sao!



Nhưng mà! Nhưng mà! Nếu không có mạng để sống, vậy tôn nghiêm là cái gì

chứ! Lâm Hề thét chói tai:



“Cứu mạng! Cầu xin anh đấy!”



“Đinh!” một tiếng giòn vang.



Thế giới giống như yên lặng trong nháy mắt. Lâm Hề từ từ mở mắt ra, thấy

một cây liêm đao thật lớn chắn trước ngực mình, nó chắn cây búa suýt nữa mổ

bụng của cô ra. Anh chàng mặc áo khoác đen nhàn nhã đứng ở một bên, mang theo

ánh mắt khó hiểu nhìn lướt qua cô, ẩn chứa vô số lời trêu tức không nói ra:

“Hừ, tôi còn tưởng cô thật sự có cốt khí. Giờ cô nói đi, bây giờ có cho tôi ở

cùng với cô không?”



Chân Lâm Hề bị tay của người quấn băng vải quấn chặt lấy, làm cho cả người

cô giống như quỳ rạp trên mặt đất, một bàn tay run rẩy túm lấy vạt áo của anh

chàng kia, mang theo vài phần nức nở nói: “Cho, anh muốn như thế nào cũng

được.”



Anh chàng kia hơi sửng sốt, nhíu mày, cánh tay anh ta vừa chuyển, liêm đao

dễ dàng hất cây búa ra, tùy ý ném sang một bên, người quấn băng vải kia giống

như cực kỳ sợ hãi anh chàng áo đen này, nhanh chóng thu tay đang quấn lấy hai

chân Lâm Hề, xoay người, ra vẻ muốn nhảy ra cửa sổ chạy trốn.



“A, từ từ, chưa cho ngươi đi mà.” Anh chàng áo đen nhẹ nhàng vung liêm đao

lên, móc lấy cổ của người quấn băng vải kéo hắn lại. Con mắt của người quấn

băng vải không ngừng rung động, giống như đang kích động muốn tìm đường chạy

trốn.



Anh ta từ từ nói: “Anh đừng khẩn trương, hỏi anh ba câu.”



Người quấn băng vải run rẩy toàn thân, hoàn toàn không còn dáng vẻ quyết

đoán lạnh nhạt mới vừa rồi đuổi giết Lâm Hề nữa.



“Thứ nhất, anh muốn giết cô ta có phải không?” Anh chàng kia chỉ chỉ Lâm

Hề.



Người quấn băng vải không nói được cho nên co rúm lại gật gật đầu. Anh

chàng kia lại hỏi:



“Thứ hai, anh giết cô ta, là bởi vì muốn giết tôi sao?”



Người quấn băng vải chân thật gật gật đầu.



Lâm Hề hiểu rõ, anh ta muốn người khác tới chứng minh lời nói ngày hôm qua

của anh ta là thật.



Anh chàng nhếch khóe môi không chút tình cảm: “Cuối cùng, anh muốn chết như

thế nào?”



7.



Lâm Hề nghe nói như thế vội vàng không ngừng bò ra ngoài phòng khách, cô

còn nhớ rõ ngày hôm qua người cầm đao kia chết như thế nào dưới cây liêm đao

này. Cô sợ chết cũng sợ nhìn thấy cảnh người ta chết, càng sợ bị dính cả người

đầy máu của người khác…



Chỉ là chẳng đợi cô bò ra đến phòng khách, chỉ nghe một tiếng “xẹt”, cả

người Lâm Hề cứng ngắc, quay đầu nhìn lại, giống như người ngày hôm qua, anh

chàng kia chặt đứt đầu của hắn, máu tươi bắn tung tóe, phun ra làm cho phòng

ngủ của cô giống như lò sát sinh.



Chưa đầy một lát thi thể của người quấn băng vải được nâng cao lên, những

vật bị máu hắn phun vào đều bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ, sau đó giống

như pháo hoa nổ tung giữa không trung, biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng

xảy ra chuyện gì.
Người đi đường quay đầu quan sát cặp nam nữa đang ôm nhau khóc lóc này,

không biết đi tới đi lui đã mấy đợt người, cuối cùng Vô Song không kiên nhẫn

được nữa, nhíu mày:



“Chậc, được rồi được rồi, trước khi tôi trở về nhất định sẽ giành người đàn

ông đó cho cô được chưa!”



Lâm Hề ngừng khóc, mắt đỏ hồng ngẩng đầu nhìn anh, cực kỳ tha thiết:



“Chừng nào thì anh trở về?”



“Ừm, chờ giết hết những người cần phải giết, sau đó lấp kín đường nối thông

hai thế giới, tôi sẽ trở về.” Vô Song nhìn bầu trời suy nghĩ. “Số người từ thế

giới bên kia đến đây giết cô đại khái có khoảng một trăm hai mươi người, mấy

ngày hôm trước giết đi hai tên, còn một trăm mười tám tên nữa, về phần đường

nối thông kia, trước mắt tôi còn chưa tìm ra cách lấp nó, cho nên cô đừng vội,

tôi còn nhiều thời gian giúp cô tìm đàn ông.”



“Ô… Chúng ta vẫn nên chết cùng nhau đi! Chết chung đi!”



Tuy là nói như vậy, nhưng người ta luôn muốn chọn cảnh sống nhục.



Mặt Lâm Hề đang mệt mỏi đến vàng vọt khô héo lại qua một ngày, nếu cô nhớ

không lầm, ngày mai chắc là ngày cha mẹ đi ly hôn.



Sau ngày mai… Cha mẹ của cô sẽ không có còn gọi là vợ chồng nữa. Lâm Hề

nhìn lướt qua bức ảnh trên đầu giường, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, cô im

lặng cầm quần áo vào phòng tắm. Mở vòi sen, ở trong làn hơi nước Lâm Hề giật

mình nhớ tới lúc chụp bức ảnh đó.



Trước kia cô từng mắc bệnh tự kỷ nhẹ, bởi vì còn nhỏ, cuối cùng vì sao mắc

bệnh cô cũng không nhớ rõ, nhưng sau khi được bác sĩ tâm lý điều trị thì bệnh

của cô cũng không tái phát, chỉ là bởi vì thể chất kỳ lạ khó tránh khỏi có chút

tự ti.



Lúc chụp bức ảnh kia chính là lúc cô mới thoát khỏi bóng ma của bệnh tự kỷ,

ở trước cửa nhà, ba người đã chụp chung một bức ảnh, cô tết tóc hai bím, ôm

chân của cha, nửa người trốn sau lưng cha, trộm nhìn máy chụp hình, mẹ thì ngồi

chồm hổm bên cạnh, cười bất đắc dĩ, cổ vũ cô tiến lên đứng ở phía trước. Khi đó

tình cảm giữa cha mẹ còn chưa tệ lắm, bệnh của cô cũng tốt hơn, trong gia đình

mỗi ngày đều tràn ngập hy vọng.



Lâm Hề vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy ngay cả bệnh tự kỷ cô cũng có thể đánh bại,

còn có cái gì có thể làm khó cô đây!



Mặc quần áo, Lâm Hề lau tóc, đi vào phòng khách muốn lấy máy sấy tóc, nhưng

mới vừa xoải bước tiến vào phòng khách cô không biết mình giẫm phải cái gì, đột

nhiên bị trượt, lập tức ngửa đầu ngã xuống, mông giáng mạnh xuống đất, cô ôm

mông đau xót kêu vài tiếng mới nhịn được cơn đau.



Cô bò dậy, ánh mắt đảo qua, hạt táo đầy đất!



Lâm Hề lập tức bốc lửa cao hơn ba trượng[2], hầm hầm nhìn anh chàng nằm

trên ghế xô pha. Vô Song mơ mơ màng màng dụi mắt, ngọ ngoạy ngồi dậy:



“Chậc, sáng sớm lại không ngừng gây sức ép vậy, sống yên ổn một chút!” Nói

xong, anh tiện tay nhặt một hạt táo trên ghế xô pha lên, thuận tay ném đi, vừa

vặn ném trúng trán của Lâm Hề.



[2] 1 trượng bằng 3,33 mét.



“Anh… anh thật sự là khinh người quá đáng!” Lửa giận của Lâm Hề bốc lên

ngùng ngụt, tung hoành trong lòng cô, nghĩ rằng anh ta sẽ không giết mình, cô

có nhường nhịn thêm lần nữa cũng không thu được kết quả gì, nếu như vậy không

bằng bất kể mọi chuyện, cô không thoải mái thì cũng sẽ khiến cho tên chết tiệt

đó cũng chẳng thoải mái giống cô!



Lâm Hề nổi giận đùng đùng đi về phía Vô Song, Vô Song mới tỉnh, liền thấy

vẻ mặt bi phẫn của Lâm Hề vọt tới phía anh, sau đó… Cô lại giẫm lên hạt táo,

chân lại trượt, Vô Song nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt lắc mình tới bên cạnh

Lâm Hề, anh đưa tay ôm lấy thắt lưng của Lâm Hề một cách vững chắc, nhưng trang

sức kim loại phức tạp trên áo khoác của anh lại móc lấy áo sơ mi rộng của Lâm

Hề, áo mở rộng ra, từ góc độ của Vô Song mà nhìn, vừa lúc có thể nhìn thấy hết

“nội bộ” không sót chỗ nào.



Lâm Hề cứng đờ, Vô Song cũng cứng đờ, bởi vì mới vừa tắm xong Lâm Hề còn

chưa sấy tóc, không có mặc áo trong.



Mùi hương sữa tắm bay lên lởn vởn quanh chóp mũi của hai người, mùi hương

rõ ràng rất sạch sẽ lại không biết vì sao, vào lúc này có vẻ có chút quỷ dị.

Tóc của Lâm Hề dài tới lưng, cái ôm này của Vô Song, làm cho tóc ướt thấm vào

lớp áo sau lưng Lâm Hề, cũng thấm vào ống tay áo khoác đen của anh.



Mùi hương cơ thể của phụ nữ, hơi thở ướt át, XX của thân thể…



Tổng hợp lại, cùng nhau phát huy tác dụng, một giọt hai giọt ba giọt máu đỏ

nhỏ lên cổ của Lâm Hề, sau đó theo sự chỉ dẫn của trọng lực, chảy xuống cổ áo,

lại chảy xuôi vào trong bộ ngực trắng nõn của cô, một đường chảy xuống dưới,

bức tranh đường cong màu đỏ làm cho người ta mơ màng.



Vô Song thất thần chảy máu mũi, Lâm Hề cũng vui vẻ chảy máu mũi theo.



Ông trời ơi… Vì sao mà giờ khắc này cô không có thể ngất xỉu đi! Lâm Hề

vung mạnh cánh tay, dùng hết sức lực toàn thân tát một bạt tay lên mặt Vô Song,

sau đó thoát khỏi cái ôm của anh, chạy vào trong phòng mình, thay quần áo, ngay

cả tóc cũng không sấy, xách cặp sách liền đẩy mạnh cửa đi ra ngoài. Bỏ lại một

mình Vô Song nhìn ống tay áo bị ướt của mình, máu mũi yên lặng rơi xuống đất.