Đồng Thể

Chương 4 : Khi có người trở nên ỷ lại

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Mũi của Lâm Hề bị lấp kín bởi hai cuộn giấy vệ sinh, cô vẫn như thường ngày

ngồi ở một góc phòng tự học để đọc sách.



Nhưng trong đầu óc của cô tất cả đều là hình ảnh lộn xộn của buổi sáng hôm

nay, cô nắm chặt lấy vài loạn tóc còn ẩm ướt của mình, nghĩ đến buổi tối còn

phải trở về đối mặt anh chàng làm cho tâm lực của người ta mệt mỏi, nhất thời

cảm thấy được cuộc sống không có hy vọng.



Giữa trưa, Lâm Hề đang gặm bánh mì, thì di động trong túi vang lên, là cha

gọi điện đến, cổ họng cô tắc nghẹn, cố gắng nuốt bánh mì xuống, tâm trạng phức

tạp nghe điện thoại:



“Cha.”



“Hề Hề, gần đây có khỏe không?”



“Dạ.” Lâm Hề mỉm cười. “Con khỏe lắm.”



“Tiền có đủ dùng không? Không đủ thì nói với cha, đừng tự ép uổng mình.”



Tính cách của cha và mẹ Lâm Hề hoàn toàn khác biệt, tính của cha cô rất

điềm đạm, từ nhỏ đến lớn cũng rất cưng chiều cô, cũng bởi vì cha cô là người

điềm đạm như vậy, cho nên mới có thể sống lâu với mẹ cô như vậy, nhưng qua

tháng năm, lúc nào cũng bị giày vò tàn nhẫn nên đã làm mất dần tính nhẫn nại,

lộ ra một phương diện gay gắt, khiến cho người với người đối chọi không khoan

nhượng.



Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát. “Hề Hề, ngày mai, cha và mẹ con

thương lượng trước rồi, ngày mai sẽ đi ly hôn.”



“Dạ, mẹ đã nói trước với con rồi.”



“Ừ, bà ấy nhất định cũng nói với con đã an bày công việc cho con trước rồi

à.” Nói đến đây Lâm Xương Văn có chút bất đắc dĩ. “Mẹ con cái gì cũng đều ép

buộc, cũng không quan tâm con có thích hay không, liền sắp xếp cho con như vậy!

Nếu con không muốn đi cùng bà ấy, thì nói với cha, con lớn rồi, nên nghĩ cho

cuộc sống của chính mình.”



Cô nhẹ giọng đồng ý, nhưng không dám nói ra ý nghĩ trong lòng mình là cô

muốn thi nghiên cứu. Từ nhỏ đến lớn, vì vấn đề giáo dục cô mà cha mẹ cô đã

không ít lần tranh chấp với nhau, bây giờ nếu như cô nói với cha, ngày mai bọn

họ gặp mặt, sẽ lại tranh cãi ầm ĩ với nhau. Cô không muốn cha mẹ lại bận tâm vì

mình.



Buổi chiều, Lâm Hề ngây ngẩn ngay cả một trang sách cô cũng chưa từng lật

sang trang, nhớ tới trong nhà không còn thức ăn, còn có một con ác thú đang nằm

đó, yên lặng nửa ngày tâm trạng đột nhiên phập phồng, nàng day day gân xanh

đang nổi trên trán, thầm nghĩ dù sao bây giờ cũng đọc sách không vào, không

bằng đi siêu thị mua vài món đồ.



Mang theo một túi đồ nặng, Lâm Hề tính toán hóa đơn thì mặt rầu rĩ, còn nửa

tháng nữa mới hết tháng này, cô sống qua tháng này bằng cách nào đây.



Ngửa đầu thở dài một tiếng, đúng lúc mặt trời lặn, Lâm Hề chờ đèn đỏ đối

diện chuyển sang màu xanh, đang cất bước đi qua đường, phía sau bỗng nhiên vươn

ra một bàn tay giữ cô lại: “Cẩn thận!”



Trong lúc ngỡ ngàng, một chiếc xe lao nhanh sát lối đi bộ, tạo nên một trận

gió to ngay trước mặt Lâm Hề. “Oanh” của một tiếng, xe ô tô đó lập tức đâm vào

cột điện, người đi ven đường đều kinh hãi thét chói tai.



Người đàn ông mặc âu phục giày đen ngồi ở chỗ tài xế cả người đầy máu đẩy

cửa xe ra, ông ta lảo đảo xuống xe, đột nhiên xoay người lại nhìn Lâm Hề, ánh

mắt hung ác, giống như hận không thể ăn Lâm Hề vào trong bụng. Lâm Hề bị ông ta

trừng đến mức trong lòng phát lạnh, đột nhiên rùng mình một cái. Người nọ lảo

đảo, té xỉu trên mặt đất. Những người chung quanh lập tức vây lại, có người báo

công an có người gọi 120.



Lâm Hề lòng còn đang sợ hãi, vừa rồi nếu không phải có người giữ cô, chỉ sợ

là cô đã bị đâm chết rồi… Cô nhìn lại, người nọ còn đang kéo cánh tay của mình:



“Rất nguy hiểm, người đó đang say rượu mà lái xe sao?”



Anh ta đang nhìn về hướng xảy ra tai nạn, lại quay đầu nhìn Lâm Hề. “Bạn

không sao chứ?”



“Quý… Quý Nhiên?”



Quý Nhiên giật mình, bừng tỉnh: “A, bạn là… Lâm Hề.”



Nhớ tới một màn ngày hôm qua, mặt anh ta hơi hơi đỏ lên, lập tức buông tay

đang giữ cánh tay của Lâm Hề ra. Lúc ấy tuy rằng nói với các bạn là không thèm

để ý, nhưng mà gặp lại nữ sinh này anh ta vẫn khó tránh khỏi ngại ngùng.



Mà Lâm Hề còn ngại ngùng hơn anh ta vài phần.



Lâm Hề quay đầu nhìn nơi xảy ra tai nạn xe, tìm cớ trốn:



“A, cảnh sát đã tới rồi, chắc là không có chuyện gì đâu, mình đi về trước

đây.”



“A, ừ… được.”



Bước nhanh rời đi, trái tim của Lâm Hề giống như muốn nhảy ra ngoài, nam

sinh mà cô thầm mến đã biết tên cô, sau đó còn cứu cô… Thật sự là, rất đẹp

trai! Đi đến ngõ vắng không người, Lâm Hề nhịn không được vui sướng trong lòng,
cũng mỏng, đi đến cửa hàng bách hóa cũng phải gần nửa tiếng đồng hồ, nếu cô đi

mua thì không biết sẽ nhỏ giọt thành bộ dạng gì…



Cô gấp đến độ cắn ngón tay, đột nhiên, ánh mắt cô sáng lên, trong phòng

khách không phải còn một người đang ngủ sao!



Cô lót một ít giấy vệ sinh, nắm cái vỏ bao màu vàng, tư thế cứng ngắc ra

khỏi WC. Lúc này Vô Song còn ngửa đầu ngủ trên sô pha, cũng không biết làm sao

mà mỗi ngày anh ta lại ngủ nhiều như vậy.



Lâm Hề đi vào, rồi đột nhiên phát hiện lỗ mũi Vô Song đang chảy máu, máu

chảy thẳng xuống, thấm vào sô pha tạo thành một mảnh đỏ tươi. Lâm Hề hoảng sợ,

vội che mũi của mình, nhưng không thấy có máu mũi. Cô cảm thấy kỳ lạ, bọn họ

không phải song sinh cộng mệnh sao không? Vì sao lần này chỉ có Vô Song đang

chảy máu?



16.



Bụng dưới của Lâm Hề quặn một cái, chợt thấy máu tuôn ra từ lỗ mũi của Vô

Song.



Lâm Hề giật mình dường như đã hiểu rõ chuyện gì đó, vẻ mặt có chút mơ hồ.



Không phải anh chàng này đã từng nói mỗi tháng ở thế giới kia anh ta đều

trải qua rất yên ổn sao? Mỗi tháng đều chảy máu mũi như vậy chẳng lẽ chính là

sống yên ổn mà anh ta nói? Hay là anh ta chưa từng chảy máu mũi như vậy, là bởi

vì tới thế giới này, anh ta mới bị ảnh hưởng…



Lâm Hề chọc chọc cánh tay Vô Song, làm cho anh tỉnh ngủ, sau đó giọng nói

mơ hồ hỏi: “Lúc trước anh có chảy máu mũi nhiều như vậy không?”



Vô Song hơi tỉnh, bất mãn chặc chặc lưỡi: “Cái gì?” Sắc mặt anh không đổi,

hai tay dinh dính, làn sương mù chưa tỉnh tan đi hơn phân nửa. “Đây là cái gì!”



Lâm Hề thừa dịp lúc anh ta ngẩn ngơ, xoay người nhét hai cuộn giấy vệ sinh

vào lỗ mũi, Vô Song ngẩng đầu trừng Lâm Hề: “Lúc tôi đang ngủ cô đã làm cái

gì!”



“Không có a.” Lâm Hề co rúm lại nói. “Hay… là anh tự mình mơ thấy cái gì

đó…”



Vô Song rất sửng sốt, như bị vạch trần tâm sự gì đó, trong chớp mắt nét mặt

mất tự nhiên: “Chậc, nhất định là bữa cơm trưa hôm nay có vấn đề.” Nói xong anh

bịt mũi lại, vội chạy vào WC.



Nhìn nét mặt vừa rồi của anh ta… Anh ta thật sự mơ thấy cái gì đó. Nhưng mà

lúc này Lâm Hề cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện đó, vội đuổi theo anh đi

đến WC, nhìn thấy Vô Song đang rửa mặt nhưng ánh mắt vẫn đang liếc cô, cô muốn

nói rõ tình hình để Vô Song đi mua băng vệ sinh giúp cô, người này khẳng định

sẽ không làm, chỉ có thể gạt anh ta! Lá gan của cô tuy nhỏ, nhưng đầu óc cũng

không ngốc.



Cô đưa vỏ bao màu vàng cho Vô Song xem, còn chưa nói gì, bụng dưới lại nóng

lên, mũi của Vô Song giống như đang bùng nổ, máu tựa như nước từ giếng phun

lên, bắn tung tóe cả bồn rửa mặt, Lâm Hề bị dọa đến lui về phía sau một bước,

Vô Song cũng nhìn bãi máu kia mà ngơ ngác thất thần, anh quay đầu… lần đầu có

chút ngây ngốc nhìn Lâm Hề: “Cô… hạ độc tôi?”



Lâm Hề vội vàng lắc đầu, hai chân cũng cứng ngắc.



Vô Song choáng váng một hồi lâu, mới lại vốc nước lên rửa mặt. Lâm Hề run

rẩy ngón tay đưa vỏ bao mau vàng cho Vô Song: “Này… bên trong có thứ để cầm

máu, nhưng mà lúc trước tôi dùng hết rồi, trong cửa hàng bách hóa có bán, anh

có thể đi mua giúp tôi… Khụ, tôi nói là, cầm máu cho anh. Là loại gói giống như

vầy.”



Vô Song lấy ngón tay bịt chặt lỗ mũi, nói: “Cùng đi.”



Người Lâm Hề cứng đờ, nói: “Tôi phải rửa rau chuẩn bị nấu cơm, anh xem anh

chảy máu nhiều như vậy đêm nay nhất định phải ăn rất nhiều a, tôi phải nấu rất

nhiều thức ăn, cho nên…”



“Chậc!” Vô Song không kiên nhẫn mà kéo lấy cái vỏ bao trong tay Lâm Hề.

“Tôi muốn ăn thịt xào chua ngọt.”



Món sườn xào chua ngọt không phải anh từng nói món đó chỉ cho phụ nữ ăn

sao! Lâm Hề nhịn xuống xúc động, cố bày ra khuôn mặt tươi cười, tìm năm mươi

đồng đưa cho Vô Song: “Anh mua nhiều một chút.” Tháng này, băng vệ sinh dùng

chắc là hơi nhiều một chút…



Vô Song vừa ra cửa, vừa nghi hoặc xoay người lại, nhìn Lâm Hề: “Như thế nào

mà cô không chảy máu?”



Tròng mắt của Lâm Hề xoay một vòng: “Chảy! Đương nhiên chảy! Anh xem lỗ mũi

của tôi bị bịt kín bởi hai cuộn giấy, chảy nhiều muốn chết, máu chảy ra đều bị

đổ ngược trở lại, ngũ quan tương thông thôi… Tôi nuốt hết vào trong bụng.”



Vô Song chán ghét nhìn cô vài lần, sau đó mặc kệ, đi ra cửa.



Lâm Hề thở phào một hơi, hy vọng… Lần này anh ta đi đường bình an.



Trong bụng quặn lên, Lâm Hề vội che bụng chạy thẳng vào WC, cảm giác dì cả

ra liên tục không dứt, Lâm Hề đột nhiên có chút lo lắng một mình Vô Song ra

ngoài, anh ta chắc sẽ không vì chảy máu quá nhiều mà chết… chứ?