Đồng Thể

Chương 5 : Khi có người trở nên ỷ lại

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Không phụ Lâm Hề nhờ vả, hai mươi phút sau, cánh cửa lớn bị gõ mạnh.



Lỗ tai Lâm Hề dựng thẳng, vội vàng lót vào quần thêm mấy miếng giấy mới,

chạy vội ra ngoài, thấy trong tay Vô Song xách một túi lớn băng vệ sinh, cô vui

sướng nhảy nhót, vội lấy hai bao ra, ngẩng đầu đang muốn nói lời cảm ơn với Vô

Song, lại ngẩn ra.



Chỉ thấy trong tay Vô Song cầm một miếng băng vệ sinh màu trắng, bịt mũi,

sắc mặt có chút khó coi, anh hỏi: “Có phải cô hạ độc tôi không? Nói cho cô

nghe, dám làm chuyện ngu xuẩn thì cô và tôi chôn cùng nhau.”



Lúc này Lâm Hề cũng chỉ để ý đến vấn đề khác: “Anh… anh bịt mũi như vậy đi

thẳng về nhà?”



“Có vấn đề sao? Chậc! Cái món đồ này tuyệt đối không thể cầm máu, nhưng mà

thấm máu rất nhanh.”



Lâm Hề hít một ngụm khí lạnh, cúi khom lưng thật sâu với Vô Song: “Cám ơn

anh! Tôi rất thành tâm đó!” Sau đó bay nhanh vào WC, khóa cửa lại. Vô Song liếc

nhìn bóng lưng hoảng sợ chạy đi của Lâm Hề, sau đó vào nhà nằm trên sô pha, anh

có chút choáng váng, chính là có chút choáng váng.



Lâm Hề từ WC đi ra, thấy bộ dáng không có tinh thần của Vô Song, cô yên

lặng xoay người vào phòng bếp, lấy câu kỷ, táo đỏ, long nhãn khô, nấu một nồi

canh trước, sau đó mới bắt đầu nấu cơm. Xem ra, đây là lần đầu tiên Vô Song

phun máu mũi nhiều như vậy, quả thật là bị ảnh hưởng của cô do tới thế giới này

hay sao… Lúc này mới bắt đầu ngày đầu tiên, ít nhất còn hai ba ngày chịu giày

vò, Vô Song thật sự có thể chống đỡ… chứ.



Nhưng mà… Lâm Hề vừa nấu canh, trong lòng âm thầm cười nham hiểm, thấy anh

ta bị mệt mỏi, thật đúng là làm cho người ta thoải mái nói không nên lời!



Làm xong cơm chiều, Vô Song giống như ngày thường, cũng không chờ Lâm Hề

mang toàn bộ thức ăn lên liền tự mình ăn trước, Lâm Hề ngồi xuống, ăn phần rau cải

chay còn lại, nửa điểm oán giận cũng không có, còn múc một chén canh bổ chủ

động đưa cho Vô Song: “Anh còn chịu đựng được không?”



“Đây chỉ là chút máu mà thôi.” Vô Song nói thật nhẹ nhàng, nhưng mà đó cũng

là lời nói thật, anh từng bị trọng thương, mỗi một lần đều chảy máu nhiều hơn

bây giờ rất nhiều. Anh nhận lấy chén canh, uống sạch, đợi đến khi Vô Song uống

bảy tám phần, mắt anh nghiêm túc, phút chốc quay đầu nhìn Lâm Hề: “Không thích

hợp.”



Lâm Hề nghĩ là anh ta đã biết cái gì, trong lòng cả kinh: “A, làm sao?”



“Trong canh có thuốc.” Vô Song đứng dậy, vung tay lên, liêm đao thật lớn

xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh, người anh lại hơi mềm nhũn, giống như cả

người đều cực kỳ vô lực.



Lâm Hề kinh hãi: “Làm sao như vậy được, tôi cũng uống mà.”



“Xì xào.” Hai tiếng bồ câu kêu vang lên trong phòng, bỗng nhiên từ trong

phòng Lâm Hề bay ra một con chim bồ câu, nó đậu trên bàn, giọng nói giống như

phát ra từ trong bụng. “Đương nhiên, bởi vì đây là độc ở thế giới kia. Hì hì,

nhưng mà thật đáng tiếc Độc Linh không cùng ta đến đây, bằng không, bây giờ

ngươi đã là một cái xác. Tử Thần, lòng đề phòng của ngươi đi đâu rồi?”



Vô Song vung liêm đao lên lập tức bổ về phía con bồ câu, bồ câu vỗ cánh bay

lên, bay ra ngoài phòng khách, rôi lại đậu trên lan can ban công: “Hôm nay,

ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, ha ha ha.” Trong mắt bồ câu

trắng chợt lóe lên ánh sáng đỏ, phút chốc lòng Lâm Hề căng thẳng, giống như bị

một bàn tay siết chặt, cô nhìn đôi mắt đỏ của bồ câu, thần trí càng lúc càng mơ

hồ, bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp chen mắt cô lại, thế giới một mảnh tối tăm,

chỉ nghe giọng nói bình tĩnh của Vô Song vang lên ở bên tai: “Đừng nhìn thẳng

hắn, nó sẽ nhập vào thân cô.”



Người Lâm Hề rung lên, giật mình hoàn hồn.



Vô Song buông tay ra, mặc dù trong tình huống này giọng nói của anh vẫn có

vài phần tùy ý như cũ: “Phược Linh, ngươi cho là bằng mê dược và pháp lực đáng

thương của ngươi có thể giết ta? Buồn cười.”



“Lời nói của Tử Thần đại nhân làm cho ta vô cùng sợ hãi, uy danh Tử Thần,

ta không dám coi thường. Người muốn giết ngươi nhiều như vậy, ta cần gì phải tự

mình mạo hiểm, hi hi hi.”



Lời của hắn còn chưa dứt, Lâm Hề chỉ thấy ban công trên bỗng dưng hiện lên

năm bóng đen.



18.



Người Lâm Hề lay động một cái, bị Vô Song kéo cực nhanh ra phía sau, cô còn

chưa có phản ứng lại, trong chớp mắt, liền nghe thấy vài tiếng “Leng keng”,

đúng là tiếng binh khí chạm vào nhau. Vừa mới quay đầu, trong phòng khách xuất

hiện năm người lạ, bốn nam một nữ, cách ăn mặc đều cực kỳ kỳ quái. Chỉ trong

chớp mắt, năm người này liền đều đấu với Vô Song một chiêu, một kẻ mang mặt nạ

trắng nói: “Không hổ là người có khả năng kế nhiệm chức tôn chủ nhất, trúng

Huyết Nghê Hương còn có thể chống đỡ lâu như vậy.”



Sắc mặt Vô Song có chút tái nhợt, Lâm Hề thấy mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau

gáy anh ta, nhưng giọng nói của anh ta lại không nghe ra nửa phần suy yếu:
cắm thẳng vào trái tim bên trái của cô.



“Vô Song!” Mặc kệ hoàn cảnh một khắc trước đó như thế nào, lúc này cô cũng

chỉ biết gọi tên của anh.



21.



Ba người kia biết, hôm nay nếu không giết được Vô Song, sau này bọn họ cũng

sẽ mất mạng, trước sau thì cũng chỉ có con đường chết, không bằng cứ cược một

ván, còn có hy vọng!



Mắt nhìn thấy thanh đoản đao kia sắp đâm vào trái tim của Lâm Hề, thình

lình nghe thấy giọng nói như Tu La của Vô Song: “Không được chạm vào cô ấy.”

Một chậu xương rồng đánh thẳng vào huyệt thái dương của kẻ ngồi trên người Lâm

Hề, kẻ đó té ngã sang bên cạnh, đầu rơi máu chảy, hôn mê bất tỉnh. Vô Song nắm

chắc liêm đao to đi ra. “Mạng sống của cô là của tôi.”



Thường xuyên trải qua chuyện sống chết trước mắt thì cuối cùng cũng sẽ có

thói quen, Lâm Hề xoay người đứng lên, ôm lấy cổ, động tác nhanh nhẹn chạy trốn

sang một bên.



Hai người còn lại liếc nhìn nhau, một người hai tay nắm hai thanh đoản

kiếm, lập tức phóng thẳng về phía Vô Song, tay trái ngăn chặn liêm đao, tay

phải dùng đoản kiếm đánh thẳng về phía cổ Vô Song. Đầu Vô Song hơi ngửa về phía

sau, không nhiều không ít, khó khăn lắm mới né tránh được mũi kiếm, bàn tay

không của anh vung lên một trảo, bắt lấy cổ tay người kia, chỉ nghe “răng rắc”

hai tiếng, đúng là anh đã vặn gãy tay của kẻ kia. Trên mặt anh vẫn còn chảy máu

mũi, giọng nói còn lạnh lẽo hơn so với quỷ dưới địa ngục: “Can đảm nhỉ, dùng

phương pháp cực đoan như vậy, các người nghĩ là có thể thắng ta sao?”



Chợt nghe Lâm Hề thét lên sợ hãi, tên còn lại đang bóp chặt cổ cô, ấn cô

xuống bàn cơm, tay cầm chủy thủ đâm xuống cô. Thân người Vô Song vừa động, muốn

lướt qua giúp cô, eo lưng lại bị người ta ôm lấy. Người kia điên tiết rống lên

ở sau lưng anh: “Vặn gãy cổ cô ta! Giết cô ta đi!”



Vô Song nheo mắt: “Chậc! Muốn chết.”



Lưỡi chủy thủ đã ở ngay trước mắt, nhất định Vô Song sẽ không cứu kịp! Lâm

Hề bỗng nhiên trở nên nhạy bén, đồ ăn đêm qua còn bày trên bàn chưa kịp dọn

dẹp, cô mò được một cái bát có tẩm thuốc, hất ngay mặt kẻ kia. Kẻ đó liền bị

hoa mắt, trong chớp mắt đầu óc mê muội, chủy thủ đâm lệch, lướt qua cằm của Lâm

Hề, cắt một đường nhỏ.



Cằm của Vô Song cũng bị thương, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng, trong

mắt lộ ra một tia sáng màu đỏ: “Ta nói rồi, không được phép chạm vào cô ấy!”



Sát khí mênh mông trào ra, giống như có một luồng khí đen thổi quét qua cả

căn phòng, Lâm Hề chỉ cảm thấy từ trong lòng toát lên một cơn lạnh run cả

người, trái tim thắt chặt, cảnh tượng trong đầu hỗn độn giống như một cuốn phim

chiếu qua trước mặt cô, trong chốc lát xếp thành núi cao thi thể, trong chốc

lát máu chảy thành sông, còn có đứa trẻ uống máu giữa dòng sông…



Ba tiếng rách vỡ vang lên, làm cho cảnh tượng bùng nổ ngay trước mắt Lâm

Hề. Ngay sau đó cô liền thấy sắc mặt đau khổ của kẻ trước mặt mình, còn không

chưa kịp mở miệng nói gì thì cơ thể đã vỡ tung. Bên tai yên tĩnh, mà trước mắt

cô là một màu đỏ tươi khiến cho người ta cảm thấy ồn ào náo động đến cực điểm.



Chất lỏng ướt át dính lên mặt, tỏa ra ánh sáng chói mắt, lập tức biến mất

không thấy nữa.



Ánh sáng màu đỏ biến mất, luồng khí đen trong phòng cũng mất đi, bóng dáng

của ba người kia cũng biến mất không còn dấu vết. Thế giới yên tĩnh hẳn, giống

như chưa từng có chuyện gì xảy ra.



Cả người Lâm Hề giống như mất hết sức lực mà ngã ngồi dưới đất, kinh hồn

chưa bình tĩnh lại, cô ngơ ngác của nhìn Vô Song, run rẩy cất tiếng hỏi:



“Không phải anh từng nói… ban ngày sẽ bị hạn chế sao, vì sao anh…”



“Nếu không phải ban ngày…”

Giọng nói của Vô Song có chút khàn khàn. “Căn phòng này đã bị phá hủy từ sớm

rồi.” Chỉ thấy máu phun ra từ mũi Vô Song, trong phút chốc anh quỳ xuống, nắm

chặt liêm đao, cố gắng chống thân thể.



“Vô Song?” Lâm Hề dò xét gọi

to một tiếng, Vô Song hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cô một cái, bỗng nhiên thân

mình mềm nhũn, ngã sấp về phía trước. “Vô Song!” Lâm Hề kinh hãi, cũng bất chấp

mọi chuyện, liền bò đến bên cạnh anh, lật người anh lại, sờ động mạch cảnh của

anh. “Anh làm sao vậy?”



Vô Song im lặng trong chốc

lát: “Đầu hơi choáng váng.” Máu mũi tùy ý chảy trên mặt anh, nhìn Lâm Hề có

chút ghét bỏ hỏi: “Chậc, thời kỳ sinh lý, còn bao lâu nữa?”



“Có lẽ ngày mai, có lẽ là

ngày mốt…”



Vô Song cắn chặt răng: “Một

ngày nào đó! Lúc chúng ta cắt đứt quan hệ, tôi sẽ tự tay tiễn cô đi!”