Đồng Thể
Chương 6 : Trong cuốc sống đấu tranh không khoan nhượng
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Chủ nhật, ngày 23 tháng 9 năm
2012.
Chu kỳ sinh lý của Lâm Hề đã
kết thúc được ba ngày, ban ngày Vô Song vẫn có dáng vẻ hình như tinh thần khá
kém. Vì tẩm bổ sức khỏe cho Vô Song, chi phí tiêu dùng cho việc ăn uống trong
tuần này gia tăng không ngừng khiến cho cuộc sống vốn không dư dả của Lâm Hề
càng thêm phần gánh nặng, bây giờ cô chỉ còn khoảng một trăm đồng, mà tháng này
còn một tuần nữa mới hết, chẳng lẽ cô phải gọi điện cho cha mẹ thật sao…
Hít mạnh một hơi, lấy chìa
khóa ra chuẩn bị mở cửa, lại nghe một tiếng “cùm cụp”, cửa bị đẩy bật ra từ
phía bên trong với tốc độ cực nhanh làm cho Lâm Hề không thể tránh kịp ngay lập
tức đập vào mặt cô, cú giáng này mạnh đến mức cô phải lảo đảo.
Người mở cửa ngẩng đầu nhìn,
hỏi: “Rất đau à?”
Lâm Hề che xương gò má,
nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không… anh thử một lần cho biết?”
Vô Song bĩm môi, chẳng có
thành ý gì mà nói: “Thật xin lỗi, hôm nay cô chậm mười phút, tôi đói bụng rồi.”
Quả thật, cô giống như đang
nuôi một con quỷ đói ở trong nhà! Lâm Hề cố gắng nhẫn nhịn, không nói một lời
mà bước vào phòng, xoay người vào phòng bếp rửa tay, Vô Song khoanh tay tựa vào
cửa phòng bếp, hỏi: “Tối nay ăn gì?”
“Mì.” Lâm Hề nghĩ làm món ăn
ngon thì chỉ có một mình Vô Song giành ăn hết, hai người ăn giống nhau, anh ta
cũng chẳng thể nói gì, nhưng lại tiết kiệm được chút tiền!
Vô Song không vui nheo mắt
lại: “Không có thịt xào chua ngọt à?”
“Mấy ngày trước anh đã ăn hết
phần tiền ăn trong tháng này rồi, bây giờ chỉ còn lại mì mà thôi.” Lâm Hề bắt
nồi nước, vẻ mặt lãnh đạm.
Vô Song chán ghét liếc mắt
nhìn cô, từ từ đi lướt ra khỏi phòng bếp: “Chậc, đồng thể của tôi ở thế giới
này sao lại là một quỷ nghèo thế này.”
Từ lúc anh nói ra lời này,
Lâm Hề lặng yên không một tiếng động bỏ một muỗng ớt lớn vào trong bát của Vô
Song, cô hận không thể đổ một thùng ớt vào trong bát của anh.
Nấu mì xong, Vô Song một bát,
cô một chén, nhưng mới vừa ăn hai miếng, Vô Song liền nhíu mày: “Như thế nào
cay như vậy?”
Lâm Hề không mặn không nhạt
trả lời: “Đây là mùi vị mà người làm đàn ông nên ăn.”
Vô Song chau mày: “Tôi muốn
ăn bát của cô.”
“Không được! Đây là của tôi!”
Lâm Hề vội ôm cái bát vào trong ngực, Vô Song đâu thèm để ý đến sự phản kháng
của cô, đưa tay tranh đoạt, trong lòng Lâm Hề hoảng hốt, biết cứng rắn tranh
giành thế nào cũng không thắng nổi Vô Song, cô liền nhổ hai ngụm nước bọt vào
trong bát. “Không được! Có nước miếng, phèo phèo!” Sau đó tùy ý cho Vô Song kéo
bát đi, Lâm Hề tức giận trừng anh. “Anh không thể ăn, trả lại cho tôi.”
Vô Song lạnh lùng cười, há
miệng nhổ xuống một ngụm nước bọt, sau đó trả bát lại cho Lâm Hề: “Ừ, cô ăn
đi.”
Lâm Hề nghẹn họng nhìn trân
trối Vô Song, Vô Song khoanh tay liếc mắt nhìn cô, nét mặt khiêu khích, quả
thật giống như đang nói: “Tôi ăn không được, cô cũng đừng hòng.”
Lâm Hề tức giận đến phát run,
ngón trỏ hung tợn chỉ vào anh, nửa ngày cũng không nói gì, hành vi này… hành vi
này thật sự khiến cho kẻ khác giận sôi!
Cuối cùng, chẳng ai thèm động
vào bát mì kia, vẫn là Lâm Hề chịu thua nấu lại hai bát khác, mọi chuyện mới
yên ổn.
Chín giờ tối, Lâm Hề đang đọc
sách trong phòng ngủ, cách một cánh cửa, không ngừng truyền đến âm thanh “xẹt
keng keng”, cuối cùng cô nhịn không được nữa, phẫn nộ đi ra ngoài.
Trên tivi đang chiếu phim võ
hiệp, từ sau khi Vô Song “bị bệnh” nằm ở trên sô pha, cả ngày nhàm chán, có một
Phược Linh lùi lại hai bước,
cười nói: “Đại khái ta có thể đoán được, nếu ta đồng ý đề nghị của ngươi, sẽ có
ba kiểu chết, thứ nhất, trong lúc chưa kịp nhập vào ngươi sẽ bị ngươi chém
chết. Thứ hai, sau khi tiến vào trong người ngươi, lập tức bị tử khí trong
người ngươi giết chết. Thứ ba, linh hồn của ta sẽ từ từ bị ngươi phản ngược
lại, Tử Thần uống máu người mà lớn lên, ta cũng không tin tưởng là nắm được
ngươi trong tay.” Cô sờ sờ mặt mình. “Ta cảm thấy cơ thể này tốt lắm, linh hồn
chủ nhân yếu ớt cực kỳ dễ nắm trong tay, còn có thể dựa vào đó mà áp chế Tử
Thần, ngươi đừng xem ta thành kẻ ngu xuẩn mà lừa gạt, ta cũng không mắc mưu.”
Vô Song cười lạnh: “Phải
không, vậy chúng ta chơi trò khác?”
Phược Linh đảo mắt nhìn anh,
chợt thấy thân hình Vô Song chợt lóe, nhặt mấy quyển sách tham khảo rơi trên
mặt đất, Phược Linh tò mò trừng mắt nhìn, trêu ghẹo nói: “A? Chẳng lẽ trên sách
này có chú ngữ khiến cho linh hồn cô gái này tỉnh lại, ngươi niệm thử để ta
nghe chơi.”
“Thực sự nói không chừng là
có thể.” Nói xong, chỉ nghe “ba” một tiếng, Vô Song lưu loát xé một trang sách.
“Không tỉnh, tôi đốt hết đống sách này.” Anh xuống tay không hề lưu tình chút
nào, lại túm lấy xé thêm hai trang.
Trong tiếng giấy bị xé nghe
được tiếng cười ha ha của Phược Linh: “Ngươi cho rằng âm thanh đó có thể khiến
cho một cô gái nhỏ đấu lại ta? Cho dù cô ấy có chút pháp lực của chúng ta.”
Nghe thấy lời nói này của
Phược Linh, Vô Song nhướng mày, nở nụ cười: “Tậc tậc, thì ra thế giới này cũng
không nhàm chán như ta tưởng.” Trong thời gian anh cười lại có thêm hai trang
bị xé, âm thanh xé rách lọt vào tai Lâm Hề, từ từ xâm nhập, giống như chạm
thẳng vào linh hồn của cô.
Lâm Hề cảm thấy mình đang
chìm nổi trong một nơi tối tăm, thân thể khi nặng khi nhẹ, xung quanh một bầu
không khí yên tĩnh, chỉ có một vài âm thanh nhỏ vụn truyền vào thế giới của cô.
“Xèn xẹt” dễ nghe giống như âm thanh cuốn sách lướt qua đầu mũi của cô, hoặc
như là cuốn sách tham khảo cô từng đọc lướt qua, âm thanh từng tờ từng tờ được
lật qua, động lòng người biết bao nhiêu.
Bạn học rồi cũng xa cách, bạn
bè thì cũng có lúc bất hòa, mặc dù là người thân cũng có khi có khoảng cách,
chỉ có sách tham khảo cùng bài tập, chúng là vật ngay thẳng trong thế gian, hơn
nữa vĩnh viễn sẽ không rời bỏ cô…
Âm thanh “Xèn xẹt” càng lúc
càng lớn, cơ hồ có chút chói tai, cái này… không đúng! “Không tỉnh, tôi sẽ đốt
hết đống sách này!” Âm thanh ác mộng đột nhiên vọt vào trong đầu, tựa như kim
đâm, ai… muốn đốt sách tham khảo của cô! Ai dám!
Mạnh mẽ mở mắt ra, chỉ thấy
Vô Song xuống tay tàn nhẫn xé mất hai trang sách, mà ở dưới chân anh ta, đã có
rất nhiều “Thi thể” tuyết trắng lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Không! Dừng tay! Anh ta đang
làm cái gì! Tên đáng chết ngàn đao kia đang làm cái trò vô liêm sỉ gì vậy!
Lâm Hề muốn há miệng mắng
chửi người, muốn nhào tới cắn chết Vô Song, muốn đồng quy vu tận cùng với anh!
Nhưng cơ thể cô chẳng thể động đậy được, giống như có một người đang khống chế
cô, cái gì cư nhiên dám ngăn trở cô vậy! Tìm cái chết à! Người nọ dùng miệng
của cô kích động nói: “Không thể nào! Năng lực của ta, sao lại biến mất! Không
thể nào!”
Hình như có cái gì đó từ sau
ót vọt lên đỉnh đầu cô, sau cảm giác nóng mãnh liệt thì thân mình cô mềm nhũn,
phút chốc té ngã trên đất, Vô Song vứt bỏ cuốn sách đang cầm trong tay, chạy về
một hướng, trước khi đi chỉ nghe dường như anh ta khen ngợi nói:
“Cảm ơn cô, ảo mộng cũng có
chút giá trị.”
Gặp quỷ à… Cảm ơn… Cả người Lâm Hề run rẩy, giống như dùng hết toàn lực
vươn đầu ngón tay đụng đến những trang sách rơi rụng trên mặt đất, những trang
sách bị xé từng tờ từng tờ một, tri thức bị nắm chặt đến nhăn nhúm.
Lần này… Cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tên trứng thối đó! Cô tuyệt đối
sẽ không tha thứ cho tên trứng thối đó! Tuyệt đối không!
Mấy học sinh ngẫu nhiên đi ngang qua đường kỳ quái quay đầu nhìn thấy một
nữ sinh đột nhiên ngồi dưới đất ôm một đống trang sách mà gào khóc, nếu không
phải nhìn thấy tên quyển sách, có lẽ mọi người đều nghĩ là bạn trai của cô tự
tay xé hết những bức thư tình của họ…