Đồng Thể

Chương 7 : Trong cuốc sống đấu tranh không khoan nhượng

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Bậc đèn bàn, Lâm Hề sắp xếp lại những trang sách, sau đó dán cẩn thận lại. Tháng

này không có dư tiền để mua sách, đành phải dùng đỡ trước vậy, nhưng vẫn còn

thiếu mấy tờ mà tìm hoài vẫn không thấy, Lâm Hề muốn tìm một cuốn sách đầy đủ

để sao chép lại những phần còn thiếu, nhưng buổi chiều hôm nay đi đến thư viện

của trường mới phát hiện cuốn sách này đã bị người khác mượn, ngày mai đành

phải đến tiệm sách ngoài trường tìm xem… Thật sự là chậm trễ thời gian học tập!

Lâm Hề thở dài một tiếng, dán tờ cuối cùng lại. Ngay sau đó ngoài cửa phòng

truyền đến một tiếng gọi bất mãn:



“Này, chuẩn bị xong hết rồi thì phải nấu cơm chứ.”



Lâm Hề không thèm để ý tới anh, cầm quần áo muốn vào phòng tắm, mặt Vô Song

trầm xuống, đợi đến lúc Lâm Hề đi ngang qua bên cạnh anh thì giữ chặt lấy tay

cô:



“Nấu cơm, tôi đói bụng.”



Gỡ tay anh ra, Lâm Hề trừng mắt nhìn Vô Song, nói một cách rõ ràng: “Không

làm!” Cuối cùng cô cũng đã hoàn toàn hiểu rõ Vô Song là loại người như thế nào,

không thể thỏa hiệp, không thể yếu thế, không hề có một chút mềm lòng! Chỉ có

đấu tranh đấu tranh và đấu tranh, anh ta mới có thể nhìn người bằng cả con mắt…



Đóng sầm cửa phòng tắm, mặc kệ Vô Song gõ cửa như thế nào cô cũng chẳng

động lòng: “Chậc, cô, phụ nữ sao mà phiền toái thế, không phải đã giải thích

với cô rồi sao? Hôm nay nếu không có tôi, cô sớm đã tiêu rồi, tôi cứu mạng cô,

cô chỉ vì một cuốn sách bị hư mà tức giận với tôi, chậc, tật xấu gì vậy! Nhanh

chóng nấu cơm cho tôi thì tôi sẽ không so đo với cô.”



Lâm Hề cởi hết quần áo, vừa điều chỉnh nước ấm vừa nói. “Không làm, anh có

bản lĩnh thì chặt tay của tôi rồi cầm đi xào rau đi.”



Ngoài cửa im lặng trong chốc lát: “Lá gan của cô càng lúc càng lớn.”



“Nhờ phúc của anh.”



Kỳ thật muốn bức ép Lâm Hề đến hoàn cảnh này thật sự không dễ dàng, nhưng

Vô Song đã giẫm lên nhiều điểm mấu chốt quan trọng của cô, mà trải qua mấy ngày

ở chung này, cô biết mặc kệ Vô Song nói ra lời nói đe dọa người như thế nào thì

kỳ thật anh cũng sẽ không làm gì cô, điều không thể nghi ngờ này khiến cho Lâm

Hề có thêm không ít dũng khí phản kháng.



Vô Song tức giận mà gõ cửa:



“Chậc! Thừa dịp lúc tôi còn chưa đói đến mức nổi cơn nóng giận thì nhanh

chóng đi ra!”



Chất lượng cửa phòng tắm vốn không tốt lắm, chỉ có thể dùng để chắn tầm

mắt, Vô Song đói bụng xuống tay không biết nặng nhẹ, mới vỗ mấy cái, chỉ nghe

“Cùm cụp” một tiếng, khóa cửa bị lỏng, bị đẩy mạnh ra, khói trắng tràn ngập

trong phòng trào ra, dáng người xinh đẹp của thiếu nữ như ẩn như hiện lộ ra

ngay trước mắt.



Lâm Hề hít một ngụm khí lạnh, vội kéo cái khắn tắm bên cạnh quấn lấy người,

chửi ầm lên: “Đây là lần thứ mấy rồi! Anh cố ý phải không!”



Vô Song ngây người trong chốc lát, lập tức ngửa đầu bịt chặt mũi, một lát

sau, anh vui sướng phát hiện mình không chảy máu mũi, có lẽ… đã thành thói

quen? Vô Song ngửa đầu nhìn trời, mặt dày nói:



“Tự cô đi ra hay là muốn tôi vào, cô chọn một cái đi.”



“Anh dám bước vào thì tôi liền cắn lưỡi tự sát!”



Biết rõ bản tính sợ chết của Lâm Hề, Vô Song từng bước bước vào phòng tắm,

dáng vẻ ngửa cằm giống như dùng lỗ mũi nhìn cô, còn khiêu khích nói:



“Cô cắn đi, trước khi cô cắn lưỡi chết, tôi sẽ xé hết tất cả sách của cô,

cô cắn đi.”



Tên xấu xa này!



Vô Song từng bước tiến sát, lòng Lâm Hề tràn đầy tức giận, một tay nắm chặt


“Đây là tín vật của bộ tộc Tử Thần, khi sinh mệnh của chủ nhân bị uy hiếp,

nó sẽ mở ra kết giới cuối cùng để bảo vệ chủ nhân.”



Lâm Hề sửng sốt, tình cảnh của bọn họ trong buổi tối ngày hôm đó… cư nhiên

nguy hiểm như vậy? Mà Vô Song lại giống như chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, hay là anh

ta trải qua cuộc sống Đao Phong Liếm Huyết đã thành thói quen?



“Sức mạnh của chủ nhân càng lớn, màu sắc của tinh thạch lại càng thuần

khiết, trong bộ tộc Tử Thần vốn có hai khối tinh thạch có màu sắc thuần khiết

hơn của tôi, một khối là của Song Nhi, một khác khối là của tôn chủ, cũng chính

là cha của chúng tôi. Nhưng hiện tại chỉ còn lại có một khối.” Anh ta chỉ chỉ

vào khối linh thạch ở trước ngực Vô Song, nói. “Một khối kia của Song Nhi vì

lúc trước cứu người nên đã vỡ hoàn toàn, bây giờ cậu ấy phải tham gia tranh cử,

ngay từ đầu lại trở thành mục tiêu, không thể không có vật phòng thân, vì thế

cha liền lấy tinh thạch của mình tặng cho Song Nhi, tình cảm cha con sâu nặng

như vậy, Song Nhi có thể nào làm như không thấy!”



Vô Song bĩu môi, không nghĩ để ý đến anh ta, quay đầu… nói với Lâm Hề: “Sao

cô còn chưa đi nấu cơm!”



Nhắc tới chuyện này, Lâm Hề lại nghĩ tới chuyện cuốn sách bị xé, mặt trầm

xuống, cô lập tức đứng dậy trở về phòng, khóa xong cửa phòng, mới nói: “Hôm nay

cho dù chặt tay tôi, tôi cũng không nấu!”



Vô Song đứng dậy muốn đi bắt người, lại bị Tứ Ly giữ chặt: “Không thể làm

khó dễ phụ nữ, lại đây, nói chuyện phiếm với tôi là được rồi.”



“Chậc, buông tay. Đưa đồ thì cũng đưa rồi, nói cũng nói xong rồi, mau cút.”



Tứ Ly đánh giá anh trong chốc lát, bỗng nhiên biểu hiện ý sâu xa nói: “Song

Nhi, từ bao giờ cậu lại chấp nhất một việc như vậy, điều này cũng không giống

tính cách của cậu?”



Người Vô Song cứng đờ, mắt nhíu lại, trở tay túm lấy Tứ Ly muốn xách anh ta

ra ban công quăng đi: “Chậc, nhiều lời vô nghĩa, đi đi!” Tứ Ly víu chặt sô pha

không buông, hai người tranh cãi ầm ĩ không ngừng.



Lâm Hề thì đang đeo tai nghe, vùi đầu đọc sách trong phòng, đến đúng giờ

thì cô liền lên giường ngủ, hoàn toàn mặc kệ hai người đàn ông kia đang đấu

tranh ầm ĩ thế nào đi nữa.



Ngày hôm sau, Tứ Ly với vẻ mặt mất tinh thần đang ngủ ở trên mặt đất: “Sao

lại mệt như vậy, một chút sức lực cũng không có.”



Vô Song tựa vào sô pha ăn đồ ăn vặt, nghe thấy âm thanh Lâm Hề đang sắp xếp

đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, anh mới ngẩng đầu lên nói: “Về nấu cơm sớm một chút.”



Lâm Hề không trả lời, anh giống như đóa hoa tàn, buồn bã ỉu xìu nói: “Được

rồi, tôi biết tôi sai rồi, thật có lỗi. Cô cũng nên nguôi giận đi, chậc.”



Lâm Hề không dám tin nhìn về phía ghế xô pha nhưng chỉ thấy hai cái chân

của anh ta, cô… Hình như thật sự nghe thấy câu nói có ý xin lỗi… Là ảo giác

sao?



Trên mặt đất, Tứ Ly đang ngoáy ngoáy lỗ tai: “Không phải chứ, tôi nghe được

cái gì thế này, Song Nhi đang xin lỗi?” Vô Song đưa tay ném túi thức ăn đã ăn

sạch xuống mặt Tứ Ly: “Chậc, câm miệng.”



Cái này xem như… kháng nghị của cô thành công ư? Lâm Hề cố gắng áp chế

tiếng cười trên môi, đắc ý trong lòng vẫn tiết lộ qua lời nói: “Ừ… Hừ, tôi sẽ

không trở về quá sớm.”



Vui vẻ dạo qua nhà sách nhỏ ở ngoài trường, tuy rằng không tìm được cuốn

sách mà cô muốn tìm, nhưng tâm trạng của Lâm Hề vui sướng lạ thường. Vẫn đi đến

nơi cách trường xa hơn một chút, rốt cục trong một nhà sách nhỏ yên tĩnh đã tìm

được cuốn sách mà cô muốn tìm, cô đang chuẩn bị mở quyển vở ra để sao chép lại

những trang bị thiếu kia, chợt nghe một người gọi: “A, Lâm Hề?”



Cô ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng thấy áy náy: “Quý Nhiên…”