Đồng Thể

Chương 26 : Những ngày sống cùng nhau

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Tim của… Lâm Hề?



Vô song kinh hãi, tay đặt bên hông Lâm Hề chậm rãi xiết chặt, nếu đúng như

hắn nói, Song Không Chi Tâm ở ngay tại trong thân thể Lâm Hề, vậy thì những

chuyện trước kia hẳn đã có thể giải thích rõ. Thì ra tại thời điểm cảm xúc Lâm

Hề kích động, sức lực trên người anh lại bị tiêu thất, kia căn bản là không

phải bị Lâm Hề cướp đi, mà là cô… trong nháy mắt đã chặt đứt liên hệ giữa hai

thế giới, nhưng cái này không có tác dụng lâu, cho nên không chỉ là anh mà

Phược Linh, Thanh Phong, Tự Diễm, Độc Linh đều giống nhau, bị Lâm Hề “cướp đi”

sức mạnh trong chớp mắt, bởi vì sức mạnh của bọn họ đều từ thế giới kia mà đến!



Nhưng tại sao Song Không Chi Tâm lại ở trên người Lâm Hề?



Thấy Vô Song trầm mặc, Băng Hồn lành lạnh cười: “Vô Song, ngươi không có

lựa chọn.”



“Hừ, đê tiện.” Vô Song tặc lưỡi, anh biết tình huống hiện tại quả thật khó

giải quyết, không giao Song Không Chi Tâm ra, máu trong mạch Lâm Hề sẽ bị hàn

khí đông chết, nếu giao Song Không Chi Tâm ra… Căn bản là không thể giao ra!

Bởi vì cái này so với việc ép anh tự sát thì có gì khác nhau đâu!



Vô Song ném Lâm Hề lên giường, nắm chặt liêm đao trong tay: “Một khi đã như

vậy, giết ngươi trước rồi nói sau.”



Thân hình Băng Hồn hóa thành một đám khí lạnh bay ra ngoài: “Ta không cần

thiết phải giao chiến với ngươi, ta chỉ cần chờ đợi.” Gió ngoài cửa sổ thổi vào

phòng, khí lạnh tản đi, mà Băng Hồn thì đã sớm rời khỏi.



Đáng giận! Sắc mặt Vô Song trầm lại, tình huống như vậy làm sao mà anh dám

ném Lâm Hề lại để đuổi theo Băng Hồn. Mà nếu không giết Băng Hồn, hàn khí trong

cơ thể Lâm Hề cũng không có cách giải trừ, sớm hay muộn cô cũng bị đông chết,

trừ phi Lâm Hề có thể tự cắt đứt liên hệ giữa hai thế giới. Nhưng với tính cách

của cô, làm sao mà có thể sử dụng được năng lực này.



Vô Song cắn răng, giậm chân khẽ gọi: “Vạn Tri.” Tiểu nhi lúc trước không

biết trốn đi chỗ nào mau chóng xuất hiện, từ ngoài cửa rụt rè tiến vào. Vô Song

nói. “Có biện pháp cứu cô ta hay không?”



“Có.” Vạn Tri nơm nớp lo sợ nói. “Có hai biện pháp, một là để Viêm Hỏa đại

nhân tới đây giải hàn, hai là tìm người dẫn hàn khí ra. Biện pháp thứ nhất, tôi

nghĩ đồng thể của đại nhân sẽ không thể đợi được đến lúc ngài tìm thấy Viêm

Hoả, về phần biện pháp thứ hai, người có thể dẫn hàn khí ra phải mạnh hơn Băng

Hồn đại nhân, hơn nữa trong quá trình dẫn hàn khí, hai người sẽ phải chịu thống

khổ đến cực điểm, nếu trong lúc đó có một người không chống đỡ được thì hậu quả

rất khó lường, cho nên…”



Hắn chưa dứt lời, Vô Song đã hiểu ý tứ của hắn.



Vô Song trầm ngâm, đóng hết cửa phòng và cửa sổ lại, lấy dây trói Vạn Tri

lại đặt trên bàn học Lâm Hề, rồi sau đó lấy hắc tinh thạch xuống đặt trên cửa,

tạo thành kết giới. Làm xong toàn bộ những việc này anh mới đi đến bên người

Lâm Hề, thấy sắc mặt cô đã đông lại một màu đen kịt, cả người không ngừng run

rẩy. Vô Song ôm lấy cô nói: “Muốn sống không?”



Lâm Hề chỉ có thể phát ra thanh âm rên rỉ như của mèo kêu: “Tôi… còn chưa,

thi đỗ cao học”



Trong nháy mắt Vô Song liền bị mấy câu này làm cho nở nụ cười. Thật là cái

tính nết khó bỏ. Nhưng anh lại có chút yêu thích cái loại này tính nết này:

“Vậy là tốt rồi, cố gắng chịu đựng.”



Anh cúi đầu, bờ môi ấm áp mau chóng dán lên miệng vết thương lạnh lẽo ở cổ

Lâm Hề. Lâm Hề giống như đang dễ chịu cũng giống như đang đau đớn hừ nhẹ một

tiếng. Hai tay Vô Song ôm chặt cô, ngăn cô giãy dụa, anh dùng lực hút, hàn khí

liền theo miệng vết thương chảy ra chui vào trong cơ thể anh. Chỉ nuốt một chút

mà anh cũng có cảm giác như đang bị vô vàn kim châm đâm vào cơ thể.



Vô Song nhịn không được nhíu mày nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy Lâm Hề. Anh

biết, Lâm Hề không thể chết trong này, anh cũng không thể chết ở chỗ này.



Vạn Tri trên bàn học nhìn đến xuất thần. Hắn không ngờ Tử Thần lại thật sự

lấy thân mình để dẫn hàn khí, cho dù đó là đồng thể của anh ta, nhưng anh ta

thậm chí còn không hề nghĩ đến hậu quả sau khi dẫn hàn khí! Người của bảy tộc

Cận vương không phải đều rất ích kỉ sao…


chọc nhẹ vào bụng Vô Song, thấy Vô Song không có phản ứng gì, cô lại đánh bạo

sờ soạng xuống dưới, bàn tay dán lên cơ bụng gần vùng xương chậu của Vô Song,

chỉ cần xuống một chút nữa sẽ chạm đến trong quần… Nhưng không được, cô phải

khống chế độ lửa…



Đầu ngón tay Lâm Hề nhẹ nhàng ma xát vài cái ở nơi đó thì nghe thấy hô hấp

của Vô Song hơi nặng nề. Lâm Hề hít sâu một hơi, ngón giữa tham nhập vào trong

quần của Vô Song, nhưng dây thắt lưng của anh quá chặt, Lâm Hề không có cách

nào xuống được nữa, chỉ có nhẹ nhàng chạm qua đường cong nơi ấy, hơi thở càng

nặng nề, gương mặt Lâm Hề nóng phừng đến không chịu được, tay kia của cô đặt

trên ngực Vô Song, xê dịch sang bên cạnh một chút, liền kẹp lấy hạt châu kia,

nhẹ nhàng chuyển động. Vô Song kêu rên một tiếng, mí mắt vừa động, phút chốc

tỉnh lại.



Cảm nhận cảm xúc kì lạ trên cơ thể, cúi xuống nhìn thì thấy cái đầu nhỏ của

Lâm Hề đang chôn trước ngực mình, cô còn đang chuyên tâm “Công tác”, nhất thời

khí huyết trong người anh dâng lên, bụng dưới căng thẳng, dùng chút lý trí còn

lại đẩy đầu của Lâm Hề, cảm giác xao động trên người tạm dừng, miệng anh thở ra

làn khí trắng, lạnh giọng hỏi: “Cô đang làm gì?”



Lâm Hề thấy Vô Song tỉnh lại, trong lòng vui vẻ, nhưng sau đó gương mặt

càng nóng lên: “Cái kia… Vạn Tri nói như vậy anh sẽ cảm thấy dễ chịu một chút…

Tôi không ý tứ gì khác…”



Quả thật dễ chịu rất nhiều! Nhưng mà!



Vô Song xoay đầu, sát khi bắn về phía lưng Vạn Tri, Vạn Tri cuộn người giả

chết, mặc cho sát khí lạnh lẽo đâm ngay sau lưng.



“Trước mặt thứ này mà cô dám… làm, làm… như vậy” Vô Song lại nhất thời

không có dũng khí biểu đạt ý kia. Giờ anh lại ngượng ngùng xấu hổ như con gái!



Làn khói trắng anh thở ra phả vào mặt Lâm Hề, Lâm Hề giải thích: “Không có

ở trước mặt, đã đắp kỹ chăn, hắn không nhìn thấy đươc, hơn nữa tôi cũng… chỉ sờ

sờ, anh xem không phải bây giờ anh đã đỡ hơn sao, đây chính là kế tạm thích ứng

thôi!”



Sắc mặt Vô Song rạng vỡ, không thể không thừa nhận anh bị bốn chữ nho nhỏ

“Kế tạm thích ứng” này kích thích rồi. Đôi mắt anh lạnh lùng, đưa tay ra kéo

lấy tay Lâm Hề còn ở trên người anh ra: “Tôi cũng không đến mực không có tiền

đồ mà cần một cô gái chịu uất ức dùng thân thể để cứu tôi. Hừ, chút hàn khí ấy,

còn không đủ để lấy mạng tôi. Đừng xem thường người khác.”



“Tôi không có xem thường anh, cũng không có để mình chịu uất ức, đây là

biện pháp giải quyết vấn đề nhanh nhất, tốt nhất! Trong lúc này anh đừng có

giận dỗi có được không!” Rõ ràng cô là con gái còn chưa so đo chuyện nằm cùng

giường làm chuyện ấy với anh, rốt cuộc anh chàng này để ý cái gì chứ!



Vô Song trầm mặc hồi lâu, phút chốc lạnh lùng cười: “Được, biện pháp tốt,

vậy không bằng cô giúp tôi giải quyết triệt để vấn đề này luôn!”



Lời còn chưa dứt, Lâm Hề chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, môi bị một cánh

môi lạnh như băng khác bao lấy, đầu lưỡi lành lạnh kia mang theo chút tức giận

cạy mở khớp hàm của cô, tiến quân thần tốc, giống cường đạo không chút khách

khí đoạt lấy hô hấp của cô.



Đôi tay lạnh lẽo thâm nhập vào trong lớp quần áo, thô lỗ kéo nội y của cô

xuống, phủ lên mềm mại của cô.



Nếu như nụ hôn mạnh mẽ khiến cho Lâm Hề ý loạn tình mê thì hành động này

khiến cho cô sợ hãi, cô vội vàng cùng hai tay chống vào ngực Vô Song muốn đẩy

anh ra, phía sau lưng lại bị Vô Song ôm chặt khiến cho cô không thể thoát khỏi.



“Ư!” Giữa lúc hai người gắn bó, Vô Song không để cho cô có cơ hội nói nửa

lời, thế mạnh tựa như con sư tử chiếm giữ con mồi, cái gì cũng không có thể làm

cho anh buông tay.



Bọn họ là đồng thể, cô là của anh, chỉ có thể là của anh, mặc kệ là Quý

Nhiên là cái gì, thích là cái gì, tốt nhất đều cút sang một bên! Suy nghĩ đến

đây, Vô Song cắn mạnh môi Lâm Hề, dùng sức mút lấy giống muốn nuốt cô vào trong

bụng.



“Sao mà em… không thể ngoan ngoãn một chút vậy.”