Đồng Thể
Chương 27 : Một người không thể lật đổ tất cả
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Sao mà em không thể ngoan ngoãn một chút vậy?
Bộ cô tệ lắm sao! Hơn nữa vào lúc này anh ta lại ghét bỏ chê trách của cô
như vậy có phải rất vô sỉ hay không!
Lâm Hề nhất thời nổi giận, cô dùng sức giãy dụa, nhưng mặc dù người Vô Song
mang hàn khí, sức lực của Lâm Hề đối với anh mà nói chỉ giống như con mèo đang
quấy phá. Cương quyết phản kháng không có kết quả, bỗng nhiên Lâm Hề giữ chặt
áo của Vô Song, dùng sức túm chặt cổ áo của anh, dù sao cũng đều giống nhau, rõ
ràng ai trong hai người cũng không thể hô hấp nổi!
Vô Song cơ hồ bị thắt chặt đến không thở nổi, lòng anh sôi sục giận dữ,
bùng phát tính tình cáu kỉnh, Lâm Hề nắm càng chặt miệng anh càng không nhả ra,
bàn tay đặt trên chỗ mềm mại bỗng nhiên dùng thêm chút lực…
Chỉ nghe Lâm Hề kêu rên một tiếng, theo bản năng há miệng muốn kêu lên,
trong nháy mắt cô thả lỏng, đầu lưỡi của Vô Song đã tiến quân thần tốc, mang
theo hương vị của anh mạnh mẽ tiến vào, tước đoạt tất cả quyền lợi phản kháng
của Lâm Hề. Tay anh không ngừng vuốt ve, dường như tìm được tiết tấu nào đó,
động tác càng hài hòa. Thân thể Lâm Hề giống như là bị anh chạm vào công tắc
mẫn cảm nào đó mà cả người cô trở nên tê dại vô lực. Chỉ sau khi môi Vô Song rời
khỏi môi cô rồi tiến dần xuống dưới thì cô mới mơ mơ hồ hồ rên rỉ: “Vô Song, Vô
Song.” Cũng không biết là đang cự tuyệt hay là mời gọi.
Phẫn nộ phản kháng và trấn áp dần dần bình thản, nhưng bọn họ không buông
tha cho đối phương như thế, chỉ còn lại triền miên mờ ám.
Trong lúc ý loạn tình mê Lâm Hề mơ hồ hiểu được, lý do vừa rồi cô vuốt ve
Vô Song không đơn giản chỉ là thuần khiết vì giúp anh ngăn chặn hàn khí, kỳ
thật cô có… khát vọng chạm vào Vô Song, cũng khát vọng bị Vô Song chạm vào.
Toàn bộ tư tưởng của cô không có chính trực thuần khiết như cô nói!
Bị Vô Song ôm, hôn môi, cảm thụ được nhiệt độ lạnh như băng lại cực nóng
của anh, đáy lòng cô có một tình cảm mênh mông bắt đầu khởi động, đây là một
cảm xúc rất rõ ràng, vẫn luôn bị coi nhẹ và kiềm nén, rốt cục hôm nay tìm được
cớ… bạo phát.
Biết rõ anh là người đã có khế ước hôn nhân, biết rõ anh sẽ trở về, biết rõ
cuối cùng hai người cũng rời xa nhau, cô vẫn là khống chế không được chính
mình, muốn cùng anh… hoàn thành xong chuyện này. Vô Song mút mạnh ngay động
mạch cảnh của cô, giống như muốn cắn nát làn da của cô, uống sạch máu của cô,
Lâm Hề cắn môi kêu rên, cô nhắm chặt mắt lại, cảm thấy thì ra mình chịu không
nổi kích thích như vậy. Thật sự là…
Xấu hổ chết mất!
Đúng lúc đó một tiếng va chạm nặng nề vang vọng vào trong phòng, tựa như
chuông thần làm cho đầu óc hỗn loạn của hai người thức tỉnh.
Âm thanh thở dốc của hai người không ngừng, tay của Vô Song còn đặt ở trên
ngực Lâm Hề, nhưng anh không thể không dừng động tác, thật lâu sau, Lâm Hề cảm
thấy anh đã buông lỏng cổ cô, một tiếng thở dài tựa như từ dĩ vãng vọng đến:
“Chậc!”
Lâm Hề không dám có hành động thiếu suy nghĩ, nằm giống như con rối gỗ.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, Vô Song mới chậm rãi thu tay khỏi ngực Lâm Hề,
anh cứng ngắc thong thả ngồi dậy, Lâm Hề thấy anh lau miệng, ra vẻ bình tĩnh
của nói: “Như vậy mới có thể ngăn chặn hàn khí, biết không?”
Thản nhiên tựa như tất cả hành động vừa rồi của anh đều có lý do chính đáng
để giải thích.
Khóe miệng Lâm Hề giật giật, nhưng không có phản bác, bởi vì cô cảm thấy
nội tâm của cô cũng giống như Vô Song… rất thiếu đạo đức.
Động tác Vô Song lưu loát xoay người xuống giường, anh vừa rời khỏi, Lâm Hề
lập tức dùng chăn bông quấn chặt lấy người, bởi vì quần áo bên trong đã bị Vô
Song làm cho rối loạn, cô suy nghĩ một chút chỉ biết ngay cả chính cô cũng
không dám nhìn.
Chân chạm đến nền đất, đôi mắt Vô Song trở nên lạnh lùng, thần sắc nghiêm
nghị, tựa như tất cả cảm xúc vừa rồi chỉ là do anh nằm mơ mới biểu hiện ra
ngoài, tay phải vung lên liêm đao thật lớn đã xuất hiện ở trong bàn tay, tay
trái ngón trỏ khẽ nhấc lên, trong nháy mắt tinh thạch màu đen liền rơi vào lòng
bàn tay của anh, anh khẽ quát một tiếng: “Vạn Tri, kêu Tự Diễm.”
“Dừng tay!” Lâm Hề hét lớn một
tiếng. “Đừng có đánh nhau ở nhà tôi!”
“Ai nha, ở đây đang có chuyện
gì thế? Họp sao?” Một cái giọng nữ hơi trêu tức từ ngoài cửa sổ vọng vào. Mọi
người ngẩng đầu nhìn đã thấy Thanh Phong và Độc Linh nhảy vào trong phòng, lập
tức trong căn phòng nho nhỏ đầy ấp người, tất cả những người dự tuyển của bảy
tộc Cận Vương còn sống sót đều tụ tập tại đây. Độc Linh liếc mắt nhìn Băng Hồn,
ánh mắt có chút lạnh lẽo, rõ ràng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hắn hàm
hại Thanh Phong, nhưng cô ta vẫn không nhiều lời, bởi vì với mối quan hệ giữa
bọn họ thì chuyện chém giết nhau bất kỳ lúc nào cũng là chuyện đúng lý hợp
tình. Cô ta chuyển mắt nhìn Vô Song. “Lời nói vừa rồi của Tử Thần đại nhân thật
khiến cho tôi rất ngạc nhiên.”
Vô Song nhíu mắt lại: “Các
người nghe được?”
Độc Linh lấy tinh thạch đang
đeo trên cổ ra nói: “Lúc Tự Diễm nhận được lời nhắn của Vạn Tri, tinh thạch của
mấy người chúng ta liền phát sáng. Toàn bộ chúng ta cũng đều nghe thấy hết cuộc
đối thoại của các người.” Hình như Tôn Chủ đưa đến tin nhắn cho mọi người.
Vô Song chỉ đơn giản trầm
ngâm rồi mở miệng nói: “Nếu như vậy, cứ nói ra sự lựa chọn của các người. Lật
đổ hay trốn tránh?”
Mấy người trong phòng ngẩn
ra, Tự Diễm sững sờ nhìn nắm tay của mình.
Mày Băng Hồn nhíu chặt, Thanh
Phong và Độc Linh liếc nhìn nhau, mấy người bọn họ đều không nói gì.
Lâm Hề biết đối với bọn họ mà
nói, đây là sự phủ định tất cả những tín ngưỡng mà bọn họ tin tưởng từ nhỏ đến
lớn, do đó khi đưa ra quyết định nào dễ dàng như vậy. Chỉ có Vô Song, quyết
đoán quyết tuyệt, bất kể quyết định chuyện gì đều như vậy: “Vậy… Nếu như vậy,
không bằng mọi người ngồi xuống rồi hãy nói.” Lâm Hề nhỏ giọng. “Đi ra ngoài
phòng khách đi, tôi làm thức ăn cho mọi người, vừa ăn vừa nói chuyện.” Cô nghĩ
là, không khí trên bàn cơm sẽ hài hòa hơn một chút, cũng sẽ không đụng một tý
là chém giết.
Lời đề nghị của cô làm cho
bầu không khí thoải mái hơn một chút, Vô Song gật đầu: “Cũng tốt, phải suy nghĩ
cho kỹ trước đã.” Nói xong anh là người đầu tiên đi ra khỏi phòng ngủ, Tự Diễm,
Độc Linh với Thanh Phong cũng đi theo ra ngoài, một mình Băng Hồn trầm tư trong
chốc lát, cuối cùng đi ra ngoài.
Lâm Hề thở phào một hơi, nhìn
đống hỗn độn đầy đất cô lại đau lòng day day trán, bị ức hiếp lại còn phải hầu
hạ người khác, rốt cuộc kiếp trước cô là tạo ra nghiệt gì!
Lâm Hề mở cửa tủ lạnh ra,
sửng sốt, thấy mọi người đã ngồi yên vị tại bàn cơm, cô cởi tạp dề ra, ngượng
ngùng gãi gãi đầu: “Không có gì để ăn, tôi cần phải đi siêu thị trước. Mọi
người chờ một chút.”
Mấy người bên bàn đều đang
trầm tư trong suy nghĩ của mình, không ai để ý đến mấy lời nói của Lâm Hề, mãi
đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, mắt Vô Song vừa nhướn lên, không thấy bóng
dáng của Lâm Hề, mày lập tức nhíu lại: “Các người cũng chờ đi.” Để lại những
lời này, anh đi vài bước đã đến ban công rồi nghiêng người liền nhảy xuống,
dưới lầu dường như vang vọng tiếng Lâm Hề kinh ngạc: “Anh không thể đi đường
đàng hoàng được sao!”
Tử Thần thế nhưng cũng không
phản bác, hình như đã có thói quen nén giận.
Băng Hồn cười lạnh một tiếng:
“Tên nhu nhược bị quản chế như vậy…”
“Ta cảm thấy rất tốt.” Độc Linh nâng tách trà Lâm Hề pha cho cô ta lên, nhẹ
nhàng nhấp một ngụm. “Đề nghị của Tử Thần cũng rất hay. Đúng không, Thanh
Phong?”
Thanh Phong vuốt đầu cô ta:
“Anh nghe theo em.”