Đồng Thể

Chương 28 : Một người không thể lật đổ tất cả

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Lâm Hề vừa đi phía trước vừa

miệt mài tính toán số tiền trong túi, trong miệng lầm bầm không biết đang nói

cái gì. Bỗng nhiên cánh tay căng thẳng, Vô Song đã giữ lấy tay cô, Lâm Hề ngẩng

đầu nhìn lên, một thân cây đứng ở ngay trước mặt, suýt nữa cô đã đụng phải nó.



“Chậc, đôi mắt của cô chỉ

dùng để làm trang sức thôi sao?”



Lâm Hề thật sự thản nhiên

bình tĩnh đối với lời châm chọc của Vô Song, cô tiếp tục tính toán tiền của

mình, theo bản năng nói: “Không phải đã có anh ở đây sao.”



Vô Song ngẩn ra, dừng bước:

“Thế nếu tôi không ở đây?”



Lâm Hề cũng ngừng bước, cô

vừa quay đầu thì hơi có chút kinh hoảng tìm kiếm bóng dáng của anh, đợi đến khi

nhìn thấy đôi mắt anh, đáy lòng Lâm Hề mới an tâm. Ngay sau đó lại có một nỗi

buồn nghẹn uất kỳ lạ bao phủ lấy ngực cô, cô không biết mình nên nói cái gì.

Cùng lắm chỉ trong một tháng, cô đã ỷ lại Vô Song như vậy. Nếu Vô Song không ở

đây… Cuối cùng Vô Song cũng sẽ biến mất, ngay từ đầu cô cũng hiểu rõ đạo lý

này, không phải sao?



“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Hề cố

kéo khóe môi để tạo nên độ cung của nụ cười. “Tôi lại có thể chuyên tâm thi cao

học, tiền bạc cũng dồi dào, có cuộc sống không nguy hiểm đến tánh mạng.” Cô

xoay người tiếp tục về phía trước, cố gắng tạo cho mình một ngữ điệu vô cùng

thoải mái, như là đang nói ngày mai muốn đi đầu chơi. “Cũng không ai ghét bỏ đả

kích tôi nữa, thật tốt.”



“Phải không.” Giọng nói của

Vô Song rất lãnh đạm, khoanh tay đi sau lưng cô. Nhìn thấy bóng dáng của Lâm

Hề, Vô Song lại cảm thấy tâm trạng tuyệt không tốt. Chờ sau khi anh trở về, cô

gái ngu ngốc này sẽ nhanh chóng quên đi tất cả, cô sẽ có một cuộc sống mới, sẽ

có những quá khứ mới, sẽ có một… tình cảm mới. Sẽ bị người khác ôm, hôn môi và…

chiếm hữu.



Dường như trong lòng bàn tay

vẫn còn cảm giác ấm áp mềm mại, tiếng thở dốc đêm qua lại như vang vọng bên

tai. Lại suy nghĩ đến những điều đó sẽ thuộc về người khác, tâm trạng của Vô

Song càng thêm xấu.



“Này, cô gái ngốc.” Anh tức

giận gọi ra miệng, thấy Lâm Hề không quay đầu lại trả lời anh, anh lại nhất

thời có chút không kiềm chế được mà vội vàng tiến lên phía trước, ôm lấy vai

Lâm Hề, kéo cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói. “Còn nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua

không?”



Mặt Lâm Hề đỏ lên: “Anh… hỏi

chuyện này để làm gì, chuyện quá khứ không phải đều đã trôi qua sao!”



“Không phải quá khứ.” Đầu

ngón tay đưa xuống cổ áo Lâm Hề, Vô Song chỉ vào một dấu ấn màu xanh tím trên

cổ cô. “Cô nhớ rõ cho tôi, dấu vết ấy là tôi lưu lại, người duy nhất lưu lại.”



Người qua đường chú ý nhìn

bọn họ, mặt Lâm Hề từ đỏ chuyển sang tím, thẹn quá thành giận kéo cổ áo lại rồi

quát ầm lên: “Đột nhiên anh bị bệnh thần kinh à! Chuyện đó không phải do kế tạm

thời thích ứng thôi sao!”



“Phải không?” Vô Song nghiêm

túc hỏi Lâm Hề. Nhưng mà Lâm Hề không có cách nào nói mạnh một chữ “Đúng” đầy

lý trí, bởi vì cô biết tâm tư của mình có bao nhiêu… Xấu xa. Nghĩ đến khuôn mặt

của Tô Tây, sắc mặt Lâm Hề trắng nhợt, phút chốc đưa tay đẩy Vô Song ra, cúi

đầu nói: “Đúng vậy… là kế tạm thích ứng.”



Vô Song nắm chặt lòng bàn

tay, cảm giác giống như bị kim đâm vào, anh quay người lại, đi về phía trước

“Khẩn trương cái gì, cô còn mong chờ tôi sẽ có mưu đồ gì đối với cô sao.” Giọng

nói của anh rất lãnh đạm. “Chỉ muốn đi nhanh một chút thôi, có thể lưu lại được

cái gì đó khiến cho cô có thể nhớ lâu một chút thôi. Bị cô lãng quên chính là
vào trong nhà, Vô Song thu hai cánh, đã vững vàng đứng ở trước mặt mọi người.

“Hơn nữa, ngươi có thể thu được lợi ích từ chế độ tranh cử kia, nhưng việc bảo

vệ chế độ mục nát đó không thể mang lại vinh dự cho ngươi.”



Mọi người thấy anh trở về một

mình, đều là ngẩn ra, Tự Diễm lanh mồm lanh miệng, nói không suy nghĩ: “Xú nha

đầu mà ngươi bảo vệ chặt chẽ đâu rồi?”



“Bị Mộc Thư tôn giả mang về

rồi.”



Bốn người kinh ngạc, Độc Linh

đứng dậy không dám tin mà hỏi: “Mộc Thư tôn giả? Ông ta đến thế giới này?”



“Tôi không thời gian tranh

thủ ý kiến của các người, cũng không thời gian giải nghĩa, bây giờ Mộc Thư tôn

giả đã mang Song Không Chi Tâm về, muốn đóng con đường nối thông hai thế giới

để vây chúng ta ở lại nơi này.” Vô Song nhìn chằm chằm bọn họ đang khiếp sợ mở

to đôi mắt, nói rõ ràng từng chữ. “Đồng ý với tôi thì giờ cùng nhau trở về, nếu

không thì vĩnh viễn ở lại nơi này. Muốn đối nghịch với tôi…”



Anh nắm chặt nguyệt liêm đao

sắc bén trong tay rồi hạ lưỡi đao ngay trước mặt Băng Hồn để biểu đạt ý của câu

nói còn dang dở.



Băng hồn đứng dậy, giọng lạnh

nhạt: “Ta về cùng ngươi, cũng không đồng ý với việc làm của ngươi, chỉ là, lần

này Mộc Thư tôn giả đã làm trái với chế độ ứng cử. Nếu ông ta có tâm tư gì đó,

ta sẽ đại biểu cho tộc ta mà phản kháng Tôn Chủ.”



Ánh mắt Vô Song đảo qua Tự

Diễm, anh ta chau mày, gãi gãi đầu tóc màu vàng óng: “A! Thật sự là phiền chết

được! Tình thế gì vậy nè!” Sau khi oán giận thì anh ta thở dài một tiếng. “Đều

nói muốn lật đổ chế độ này, không quay về thì làm được cái gì! Vì tộc của tôi

sau này sẽ không có người đi vào con đường chết, tôi trở về!”



Thanh Phong cong khóe môi,

chỉ nhìn Độc Linh: “Ta cùng trở về đi.” Anh ta hiểu ý của Độc Linh.



Độc Linh nhìn Thanh Phong,

hai người nhìn nhau cười, mấy người muốn đi, khóe mắt Độc Linh lại thoáng nhìn

thấy Vạn Tri đang cực khổ lăn ra khỏi phòng Lâm Hề, tay cô ta vung lên, dây cột

Vạn Tri vang lên một tiến “bụp” thì đứt ngay, cô ta nói: “Nếu chúng ta trở về,

những người dự tuyển khác còn ở nơi này, bọn họ làm sao bây giờ?”



Vô Song hơi trầm ngâm: “Mục

đích bọn họ đến thế giới này là vì tôi, nếu tôi đã trở về thì bọn họ không nhất

thiết phải ở lại đây, nếu có người mang suy nghĩ như các người, muốn ở lại thế

giới này, vậy để cho loại người đó trở về cũng vô dụng, cứ để cho bọn họ an tâm

sống cuộc của chính mình là được. Mộc Thư tôn giả muốn đóng cửa thông đạo chắc

cũng cần một khoảng thời gian, mặc dù là đóng cửa thông đạo cũng là một quá

trình chậm. Người muốn trở về đương nhiên sẽ tự trở về vào lúc đó.”



“Tử… Tử Thần đại nhân!” Vạn

Tri cố gắng dùng đôi chân ngắn của mình để chạy đến bên chân Vô Song, hắn ngửa

đầu nhìn anh. “Mang… mang tôi đi theo, tôi biết năng lực của mình yếu ớt, giống

như Viêm Hỏa đại nhân đã nói, tôi cũng không muốn sau này tộc tôi lại có người

có số mệnh giống tôi, tôi muốn… cứu bọn họ, cũng muốn cứu chính mình.”



Ánh mắt Độc Linh hiện lên

chút mềm lòng: “Cứu người cũng như cứu mình sao…”



Chẳng ai nhúc nhích, Vạn Tri

hoảng hốt: “Tôi… Ở thế giới này thì năng lực của tôi bị giới hạn, nhưng sau khi

trở về nhất định sẽ rất hữu dụng!”



“Chưa nói không mang ngươi

theo.” Một bàn tay của Vô Song đã bắt lấy hắn đặt vào trong túi. “Như vậy thì

ngươi đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chết rồi.”