Đồng Thể

Chương 29 : Ly biệt sau khi chân tướng rõ ràng

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


“Mạnh mẽ lên, về sau sẽ còn

gặp những chuyện phức tạp hơn bây giờ rất nhiều, cho nên từ giờ trở đi phải dần

học cách để mạnh mẽ lên.”



Trong ngực có thứ gì đó ấm áp

nảy lên, trong khoảng không gian mờ mịt cô như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn

hòa của người bác sĩ mặc áo trắng, ông ta xoa đầu cô, sau đó xoay người rời đi,

phía sau là âm thanh cha mẹ: “Mấy ngày này thật sự cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã

chữa bệnh cho con gái của chúng tôi, cảm ơn.”



Sau ngày đó, trên người cô

bắt đầu chậm rãi xuất hiện những vết thương kỳ lạ, trí nhớ trước kia của cô

càng ngày càng mơ hồ. Cô vẫn nghĩ những chuyện này là do ngày đó mình còn quá

nhỏ nên không nhớ được, thì ra…



“Song Không Chi Tâm…”



“Tỉnh rồi à?”



Giọng nam nhân trầm ổn chín chắn vang lên đánh thức thần trí Lâm Hề, cô mở

mắt, gương mặt người trước mắt này cùng gương mặt vị bác sĩ trong mơ chồng lên

nhau, Lâm Hề hít vào một ngụm khí lạnh: “Mộc Thư tôn giả!” Cô giật mình nhớ lại

chuyện trước kia, nhìn trái phải, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường

đá màu đen, cơ thể không thể động đậy. Trong lòng cô kinh hãi. “Vô Song đâu?”



Mộc Thư nhẹ nhàng cười: “Đừng lo lắng, trước khi Song nhi tìm tới đây, đảm

bảo cô sẽ không sao.”



“Đây là đâu?” Nền đá vừa lạnh vừa cứng khiến Lâm Hề không thoải mái cộng

thêm khung cảnh lạ lẫm xung quanh càng làm lòng cô bất an. “Rốt cuộc ông muốn

làm gì?”



Mộc Thư lẳng lặng nhìn Lâm Hề một lúc rồi ngồi xuống bên giường Lâm Hề nói:

“Đây là trong tổ chức.” Câu nói đầu tiên khiến Lâm Hề sợ tới mức ngẩn ngơ, cô

đã… tới thế giới kia rồi? Cô ngay người nghe Mộc Thư nói tiếp. “Về phần chuyện

tôi muốn làm, đến lúc đó cô sẽ biết. Thân thể cô cùng thế giới này không thích

ứng nên có những biểu hiện ngoài ý muốn, bởi vậy mấy ngày này cô phải ở trong

kết giới. Tôi sẽ để Tứ Ly tới chăm sóc cho cô.”



Tứ Ly lại đứng cùng chiến tuyến với ông ta! Lâm Hề kinh ngạc, thấy Mộc Thư

đứng dậy muốn đi, cô nhịn không được thốt lên: “Vì sao phải hại Vô Song? Rõ

ràng trước kia ông đối Vô Song như cha mà! Vô Song cũng kính trọng ông như cha

vậy, thật lòng tôn kính ông…”



Mộc Thư đi tới cửa, thoáng quay đầu đi, Lâm Hề tựa hồ thấy khóe môi hắn

cong lên một nụ cười phản chiếu qua tấm kính: “Tôi trước giờ vẫn là cha của

nó.”



Cửa đóng, để lại một căn phòng trống vắng. Phòng này không lớn, xung quanh

đều do đá đen xây thành vách tường, nhìn đâu cũng thấy một mảnh đen kịt thật

làm cho lòng người ta buồn bực. Vì sao lại bắt cô tới thế giới này? Nếu muốn

giết cô để lấy Song Không Chi Tâm thì sao bây giờ không động thủ đi chứ? Mộc

Thư tôn giả rốt cuộc đang chờ đợi cái gì?



Lâm Hề hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong ngực như bị tảng đá đè nặng

khiến hô hấp khó khăn. Có lẽ bởi vì cô đang ở dị thế đi, giống như lúc Vô Song

mới đến trái đất thì tinh thần sẽ mệt mỏi vào ban ngày… Nghĩ đến Vô Song, tâm

huyết Lâm Hề không tự chủ được dâng lên. Hiện tại Vô Song đang làm gì? Đã loại

bỏ được hàn khí chưa? Cô bị bắt, Vô Song có khẩn trương không…



Khẳng định là sẽ đi. Lâm Hề nghĩ, bởi vì bọn họ song sinh cộng mệnh mà…



Nhưng nếu thật có một ngày sự sống chết của bọn họ không còn liên kết với

nhau, Vô Song còn quan tâm cô không?



Suy nghĩ này làm cho Lâm Hề thất thần ngẩn ra. Bởi vì trước đây Vô Song bảo

vệ cô như một chuyện đương nhiên, thế nên cho tới giờ cô chưa hề nghĩ anh có

thật sự nghĩ muốn bảo vệ cô hay không. Nếu hai sinh mệnh không dây dưa, cô

chẳng là cái gì của anh ở thế giới này cả, có lẽ căn bản là anh sẽ không xuất

hiện. Cho dù có gặp, Vô Song nhất định cũng sẽ không để cô vào mắt. Bởi vì

khoảng cách giữa hai người họ lớn như vậy…



Lâm Hề cảm thấy trong lòng bàn tay rét run, đang căng thẳng lo lắng thì

bỗng nhiên cửa đá “lạch cạch” mở ra, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai

Lâm Hề: “Chà, đã lâu không gặp, chị dâu.”



Theo tiếng nói nhìn lại, Tứ Ly nhẹ nhàng tới cạnh mép giường ngồi xuống,

động tay muốn cầm lấy tay của Lâm Hề. Nhưng khi tay anh ta vươn đến chỉ còn

cách một khoảng nhỏ nữa thì ánh điện loé lên, Tứ Ly kêu lên một tiếng đau nhức

rụt tay lại: “Kết giới này thật lợi hại, phụ thân đúng là hết sức bảo vệ cô

mà.”



“Tứ Ly.” Lâm Hề trừng mắt nhìn hắn. “Anh thật sự cùng với Mộc Thư tôn giả…”



“Đừng lấy ánh mắt nhìn kẻ phản bội ra để nhìn tôi như thế chứ. Tôi là người

tốt mà.” Tứ Ly cười. “Người tốt.”


“Cho nên!” Giọng nói lạnh lùng của Tứ Ly kéo Lâm Hề ra khỏi suy nghĩ của

chính mình. “Phải chết. Tình cảm mà cậu ấy xem trọng nhất, phải chết.” Giọng Tứ

Ly càng lạnh lẽo. “Mà Mộc Thư tôn giả, tượng trưng cho thế lực cũ, phải bị

người đứng đầu mới đánh bại. Ông ấy là người lập ra tất cả mưu tính, chờ người

khác đẩy ông ấy khỏi vị trí kia. Cũng chờ một người tuyệt tình không chút vướng

bận thống trị địa vị tối cao, mở ra một giai đoạn mới.”



117.



“Điều này… không đúng.” Lâm Hề nhìn Tứ Ly nói. “Làm như vậy căn bản đã làm

ngược lại mục đích ban đầu của ông ta!”



Tứ Ly nhướn mày: “Không đúng chỗ nào?”



“Cái ông ta muốn là thành lập một chế độ mới chứ không phải tạo ra một quân

vương vô tình cho mọi người. Khi quyền lực tập trung vào trong tay một người,

sẽ dẫn đến việc ức chế các thể lực chống đối, buông bỏ bản thân, điều này sẽ

đưa ra những quyết định máy móc máu lạnh. Nhưng đây vốn là chuyện không nên

làm! Ông ta nghĩ một người vô tâm vô tình thì sẽ có thể công chính công bình

sao? Làm sao có thể!”



“Xem ra cũng giống như Vô Song, tính khí dễ cáu giận, biết khổ sở, bi

thương, biết bởi vì có người khác khích lệ mà vui mừng, biết phẫn nộ khi bị

người khác xem thường. Những cảm xúc này có gì sai chứ! Sống làm sao có thể

không có cảm tình chứ! Quả thật… cũng có tính ích kỷ, yếu đuối, vì không biết

mà sợ hãi, vì thất bại mà hoang mang, nhưng mà… bởi vì sợ hãi mất đi, cho nên

mới càng hiểu được sự quý trọng. Bởi vì sợ hãi cái chết cho nên mới càng cố

gắng tin vào cuộc sống. Những cảm xúc này, có gì là sai! Cái Mộc Thư tôn giả

muốn là một chế độ có quy củ, mà không phải một người lạnh như băng! Ông ta vốn

không biết mình đã sai lầm!”



Lâm Hề giãy dụa muốn ngồi dậy: “Không được!” Nhưng kết giới khiến cho cô

không thể nhúc nhích. “Tứ Ly, giúp tôi!” Cô nói. “Cho đến bây giờ, mọi chuyện

đã phát triển sắp đến mục đích mà Mộc Thư tôn giả mong muốn, mọi người căn bản

không cần thiết lựa chọn kết cục thảm thiết như vậy! Vì sao nhất định phải chọn

con đường tuyệt vọng như vậy!” Lòng Lâm Hề dao động cực độ, kết giới quanh

người cô vang lên tiếng “canh cách”, dường như nỗ lực chống đỡ.



Tứ Ly kinh ngạc mở to mắt, trong lòng ngạc nhiên: ngay cả anh ta cũng không

chạm vào kết giới được, thế nhưng… Lâm Hề?



“Rõ ràng ông ta không cần phải chết, rõ ràng Vô Song cũng không cần tuyệt

tình, cũng không cần phải kéo người vô tội chết theo! Bởi vì giấc mộng của mình

mà tổn hại tánh mạng, cũng không cần vì lý do như vậy mà chết!” Lâm Hề kêu to.

“Hơn nữa, ông ta có biết thời hạn thi cao học chỉ còn lại hơn bảy mươi ngày nữa

không! Tại sao tôi có thể chết ở nơi này chứ!”



Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” khẽ vang lên, phút chốc kết giới vô hình hóa

thành màu trắng rồi nứt ra một khe hở, giống như cái lồng thủy tinh bao phủ lấy

Lâm Hề. Sắc mặt Tứ Ly kinh ngạc: “Song Không Chi Tâm…” Tứ Ly sờ cằm trầm ngâm

một lúc lâu: “Nói không chừng… Đại Điện Hắc Thạch bên kia hẳn là cũng sẽ có

chuyện nhanh thôi.” Giống như anh ta đang quyết định cái gì đó mà nhìn thẳng

vào mắt Lâm Hề. “Nếu như vậy, chúng ta không giữ quy tắc một lần đi.”



Tứ Ly liếc mắt nở nụ cười: “Coi như là trò đùa dai.”



Màn đêm buông xuống, trong Đại Điện Hắc Thạch nổi lênh những ánh lửa sáng

ngời, tôn vị uy nghiêm im lặng ở cuối đại điện, người đàn ông khoác áo đen đứng

trước tôn vị, ngẩng đầu ngước nhìn bức tường đá phía sau vị trí tối cao ấy, mỗi

một vòng kim quang trên bức trường ấy là biểu thị cho một người thống trị tổ

chức đã mất. Ông ta giơ tay lên, vẽ một vòng trong không trung, lập tức trên

vách tường lại xuất hiện một vòng kim quang.



Sau khi ông chết chắc là nên ở vị trí này. Mộc Thư nghĩ như thế, lập tức

vung tay lên, lại hủy diệt vòng kim quang kia. Ông không giống những người

trước, chắc ông không có vị trí để đứng ở đấy, tất cả đều trở về với hư vô cứ

để cho năm tháng làm vùi lấp cái tên Mộc Thư tôn giả đi.



“Tôn Chủ.” Ngoài điện truyền đến giọng nói của người hầu. “Vô Song đại nhân

đã trở lại, đang ở ngoài điện cầu kiến.”



Đầu Mộc Thư hơi nghiêng qua, khóe môi nhợt nhạt khẽ cong, ông ta thấp giọng

nói: “Tới nhanh thật.” Trầm mặc một hồi, ông ta lại thở dài. “Cứ cho nó đợi một

lát đi. Đợi một lát nữa…” Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên truyền đến tiếng thị vệ

kích động gọi:



“Vô Song đại nhân! Từ từ…”



Cùng lúc đó cánh cửa lớn trang nghiêm của đại điện vang lên âm thanh sụp

đổ, sau khi bụi bậm đã ngừng rơi thì Mộc Thư tôn giả mới chậm rãi xoay người,

nhìn thấy vẻ mặt sắc lạnh của Vô Song, ánh mắt dừng trên người anh một hồi lâu

mà mới chuyển phía sau Băng Hồn phía sau anh, Mộc Thư cười nói: “Người cạnh

tranh còn ở bên cạnh, lúc nàu Song nhi đã trở về, là muốn làm gì đây?”