Đồng Thể

Chương 30 : Ly biệt sau khi chân tướng rõ ràng

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Vô Song vung tay lên, Nguyệt Liêm lóe sáng hàn quang

lại xuất hiện trong tay anh, lưỡi dao vừa chuyển, ánh sáng sắc lạnh in vào mắt

Mộc Thư. “Lâm Hề đâu?”



Không hỏi âm mưu, không nói chuyện ý đồ, nhìn thấy thứ anh quan tâm nhất

quả đúng là cô gái kia. Ý cười trên bờ môi Mộc Thư càng thêm sâu, độ ấm trong

ánh mắt lại lạnh đi. “Song nhi rất dễ ý đến cô gái này.”



Mày cau lại, Vô Song cất bước đi về phía Mộc Thư: “Cô ấy, tự tiện mang đồng

thể của tôi về, sao tôi có thể mặc kệ.”



“Hơn nữa Song Không Chi Tâm ở trên người cô ấy.” Băng Hồn đi theo Vô Song

tiến lên, chất vấn Mộc Thư nói. “Tôn giả kiên quyết dùng bạo lực mang người đi

như vậy, không thể không khiến cho người ta hoài nghi, mong rằng tôn giả cho

chúng tôi một lời giải thích.”



Mộc Thư tươi cười ôn hòa: “Muốn giải thích như thế nào?”



Sắc mặt Băng Hồn đông lạnh: “Tôn Chủ nhúng tay vào cuộc cạnh tranh dự tuyển

lần này, hay là có âm mưu gì đó không thể nói ra? Hoặc nói, Tôn Chủ có tư tâm

nào đó không nên có?”



“Tư tâm…” Mộc Thư tươi cười càng thêm ôn hòa, ông nói rất rõ ràng. “Đúng

vậy, thật có tư tâm, thì tính sao.”



Thị vệ ngoài điện tràn vào, bọn họ đến từ các gia tộc, mỗi người đều là

người tinh anh trong các gia tộc, bởi vì phụng dưỡng Tôn Chủ là một chuyện cực

kỳ quang vinh nên bọn họ đều coi đây là kiêu ngạo. Bây giờ nghe thấy Mộc Thư

nói như thế thì nhất thời giật mình.



“Cái ghế này, ngồi lâu lắm, bắt đầu luyến tiếc.”



Mọi người ồ lên, nhưng nghe Mộc Thư cười nói. “Vốn tính để từ từ, nhưng mà

nếu Song nhi tới nhanh như vậy, vậy thì trái tim của cô gái kia càng không thể

để lại.” Nói xong, ông ta khởi động làn sương xung quanh thân, đợi khi mọi

người kịp phản ứng, đã không thấy bóng dáng của Mộc Thư tôn giả.



Băng Hồn cắn răng thầm tức, bóng dáng Vô Song vụt qua, không chút do dự

đuổi theo một hướng. Băng hồn âm thầm cân nhắc, bỗng nhiên cao giọng nói: “Mộc

Thư tôn giả vi phạm chế độ cạnh tranh dự tuyển, mau chóng báo cho trưởng lão

của sáu tộc, cần phải tiến hành công khai lên án.” Thân hình Băng Hồn vừa động,

muốn đuổi theo Vô Song, nhưng chất độc còn lưu lại trong trong cơ thể đã nhiều

ngày bôn ba mệt nhọc nên không kiềm chế được, sắc mặt hắn tái nhợt ngã ngồi

trên đại điện, té mạnh xuống đất: “Đáng giận! Tộc Quang Huy…”



Cửa đá mở ra, Lâm Hề vẫn ngủ trên giường đá, kết giới vẫn còn bao phủ quanh

thân cô, hai mắt cô nhắm nghiền giống như ngủ say. Mộc Thư vung tay lên, kết

giới lập tức biến mất, một tay ông đặt trên cổ Lâm Hề, một tay nắm lại giữa

không trung, một cây chủy thủ sắc bén đã xuất hiện trong lòng bàn tay.



Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, Mộc Thư tính đúng lúc giơ đao

lên đâm vào trái tim Lâm Hề.



“Dừng tay!”



“Chậm đã!”



Hai tiếng hét lớn phân biệt xuất phát từ miệng Vô Song và Lâm Hề. Vô Song

kinh ngạc nhìn đôi mắt mở to của Lâm Hề, mà Lâm Hề chỉ nhìn vũ khí trước mặt

mình, sợ tới mức chỉ thở hổn hển: “Thiếu… thiếu chút nữa sẽ không còn cách nào

thì cao học nữa rồi…”



Thanh chủy thủ của Mộc Thư tôn giả chỉ cách trái tim của Lâm Hề khoảng một

tấc, mũi nhọn của chủy thủ bị lưỡi liêm đao cản lại, nhưng chủ của thanh liêm

đao không phải là Vô Song, mà người nắm cán liêm đao là Tứ Ly. Tứ Ly mỉm cười

áy náy: “Phụ thân xin lỗi, đã làm trái ý ngài rồi.”



Sắc mặt Mộc Thư lạnh lùng, chưa nói lời nào, góc độ chủy thủ vừa chuyển,

rời khỏi liêm đao của Tứ Ly, tay kia hóa ngón thành đao, đâm thẳng vào tim Lâm

Hề muốn khoét lấy trái tim của cô. Một thanh liêm đao khác vội chen vào.



Lâm Hề chỉ cảm thấy vai đau xót, một đôi tay không chút nương tình nắm lấy

cánh tay cô rồi ném cô ra phía sau, Lâm Hề giống như mẫu giấy vụn bị ném văng

vào góc tường, lưng cô đập mạnh vào vách đá, chật vật té xuống đất, đau đến nửa

ngày cũng đi không đứng dậy nổi: “Vô… Vô Song tên đáng ghét…”



Lâm Hề giãy dụa ngẩng đầu, vừa thấy thế trận tạo ra ánh sáng của ba thanh

đao lập tức oán hận gì cũng tiêu tan. Cô lui người đứng tựa vào góc tường, hét

lên: “Đừng đánh! Có chuyện gì thì cứ nói! Đừng đánh!”



119.



Trong phòng ba người đang chiến đấu kịch liệt, sao có thể nghe thấy câu nói

của Lâm Hề.



Tứ Ly vô số lần muốn tách Vô Song và Mộc Thư ra, nhưng năng lực của anh ta

không thể nào sánh nổi hai người kia, đấu một hồi không có kết quả, Tứ Ly nghĩ

không thể không phá cục diện liều chết đấu nhau này, trong hai người này phải

có một người thu tay lại trước. Vừa nghĩ đến đấy, anh ta tự tách khỏi cuộc

chiến, phi thân phóng qua vai Vô Song, nhanh chóng hướng về phía Lâm Hề. Trong

lòng Vô Song hoảng hốt không chút suy nghĩ đã xoay người giữ lấy tay của Tứ Ly.



Mộc Thư thấy Vô Song hoàn toàn không phòng thủ để lộ khoảng trống sau lưng

anh ngay trước mắt ông, đáy lòng chợt lạnh, cảm thấy cô gái Lâm Hề này không


“Nói cái gì?”



Tứ Ly quay đầu không dám đối diện với Vô Song: “Để sau này từ từ nói mấy

chuyện này… Hiện Lâm Hề không thể chờ, tóm lại moi Song Không Chi Tâm ra, mang

cô ấy trở về. Sức khỏe cô ấy suy yếu như vậy không thể ở thế giới này lâu được,

để tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.”



“Không…”



Lâm Hề nghiến chặt răng nói ra chữ này, giọng nói nghiến chặt lộ ra vẻ đau

đớn: “Không… lấy đi…” Cô ôm chặt ngực, đây là mối liên hệ duy nhất giữa cô và

Vô Song, nếu ngay cả cái này cũng không còn, cô và Vô Song thật sự sẽ kết thúc.

Tùy hứng cũng tốt, không lý trí cũng thế, giờ phút này tất cả mọi đau đớn đều

không bằng nỗi sợ hãi không còn gặp lại Vô Song.



“Không lấy sẽ như thế nào?” Vô Song căn bản không nghe lời nói của Lâm Hề,

chỉ bình tĩnh hỏi Tứ Ly. “Cô ấy sẽ chết rất thê thảm phải không?”



“Phải.”



Vô Song không chút do dự đưa tay lên, nắm chặt Nguyệt Liêm trong lòng bàn

tay: “Ấn giữ cô ấy lại, tôi lấy.”



Tứ Ly quét mắt nhìn Lâm Hề, thấy trong mắt cô đã tràn ngập nước mắt, anh ta

nói: “Sau khi lấy Song Không Chi Tâm ra, Song Không Chi Tâm bởi vì bị chút năng

lượng còn sót lại của phụ thân hủy diệt, con đường nối thông hai thế giới sẽ từ

từ khép lại, sau khi mang cô ấy trở về thì cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể đến thế

giới này, cũng không cách nào đến đây. Song nhi…”



Cuối cùng những giọt nước mặt của Lâm Hề rơi xuống. Nơi hốc mắt của Vô Song

nước mắt cũng trào ra, trên gương mặt lưu lại một vệt nước mắt lạnh lẽo, nhưng

nét mặt của anh không hề lộ ra chút biểu cảm, chỉ rõ ràng lặp lại câu nói: “Giữ

chặt cô ấy.”



122.



Nào cần Tứ Ly giữa chặt Lâm Hề, lúc này cô đã đau đến căn bản không có sức

lực giãy dụa, Tứ Ly chỉ nhẹ nhàng ấn lên vai cô khiến cho cô nằm thẳng trên mặt

đất. Lưỡi đao Nguyệt Liêm của Vô Song ánh lên ánh sáng lạnh, sắc bén chạm vào

phần da thịt đã bị Mộc Thư làm tổn thương, tựa như lúc chém giết trước đây,

lưỡi dao phá vỡ làn da, nhẹ nhàng chuyển động.



Lâm Hề kêu rên một tiếng, lưỡi đao chạm vào một vật gì đó cứng rắn, sau khi

đâm vào thì mặt Vô Song không hề thay đổi, tảng đá trong suốt mang theo máu

thịt rơi sang một bên trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng trắng tựa ánh trăng.



Thì ra nhiều năm như vậy, cô và anh có một mối quan hệ với nhau, Song Không

Chi Tâm… Thì ra nó xinh đẹp như vậy, tựa như Vô Song, đẹp đến mức không thuộc

về cô.



Đau đớn trên người Lâm Hề đột nhiên biến mất, vết thương Vô Song gây ra

trên người cô tuy rằng không thương đến tâm mạch xương cốt, nhưng ngực cô vẫn

chảy không ít máu, nhiễm đỏ quần áo trên người, nhưng vết thương trên người Vô

Song cũng không chảy máu nữa. Anh xoay người đi không nhìn Lâm Hề: “Tứ Ly, đưa

cô ấy trở về.”



Tứ Ly xoay người nâng Lâm Hề dậy: “Quay về đi. Không thể ở nơi đây nữa.”

Anh ta định bế Lâm Hề đi, nhưng không biết Lâm Hề lấy đâu ra sức lực, bỗng

nhiên một phen đẩy Tứ Ly ra, lảo đảo hai bước, nói: “Không cần cứ như vậy mà

chia xa! Dựa vào cái gì mà anh muốn xuất hiện thì xuất hiện, hoàn toàn quấy rầy

của cuộc sống tôi! Bây giờ anh muốn đi thì đi sao!” Cả người cô run rẩy đi đến

phía sau Vô Song. “Tôi chưa chuẩn bị gì hết, còn có rất nhiều điều muốn nói,

còn có tâm ý chưa biểu lộ, thậm chí cũng không biết…” Lâm Hề tựa như con vật

đang kinh hoảng mà nói liên hồi rồi chợt dừng lại, nước mắt của cô làm nhòe hai

mắt, không nhìn rõ bóng lưng của Vô Song, mà cô biết bây giờ Vô Song đã không

rơi lệ với cô. “Thích a…”



“Đã biết.” Giọng nói của Vô Song cũng như thường ngày. “Rất nhanh sẽ quên

đi. Cho nên, trở về đi.”



Lòng ngực Lâm Hề cứng lại, sự khó chịu khiến cho cô không thể đứng thẳng

lưng, tựa như bại trước Vô Song, cúi người xuống, cô theo bản năng đưa tay giữa

lấy áo anh, Vô Song lại có mắt sau lưng, lấy tay giữa chặt lấy cô tay cô, đưa

tay cô vào trong tay Tứ Ly.



“Sẽ quên.” Giọng nói của Lâm Hề hoàn toàn không có sức lực. “Sẽ hoàn toàn

quên hết… Không bao giờ… nhớ rõ bản thân đã từng thích một người như thế, Vô

Song…”



Tựa như cuối cùng anh không thể nghe nổi nữa, Vô Song quay người lại, đưa

tay đánh một chưởng sau cổ cô. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.



“Mang cô ấy trở về.”



“Song nhi…” Trước khi Tứ Ly rời đi còn mỉm cười trêu chọc. “Đừng khóc nhè

nha.”



“Giờ không phải là lúc đó.” Vô Song cất bước đi xuống, dưới đàn tế đã tụ

tập đầy các gia tộc trong tổ chức. Cuộc sống của anh đang từ từ mở rộng. Mà

cuộc sống của cô cũng đang chậm rãi trở lại quỹ đạo.



Bọn họ, vốn là hai người thuộc hai thế giới, không hề có liên hệ.