Đồng Thể

Chương 31 : Ngày mai cũng tốt đẹp như thế

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Màu sắc đầu tiên Lâm Hề nhìn thấy khi tỉnh lại là một sắc trắng toát của

bệnh viện. Cha mẹ ở bên giường trong chừng cô, hai người đều mỏi mệt lại tiều

tụy. Khi nhìn thấy cô tỉnh lại thì ánh mắt hai người đều vui sướng nở nụ cười.



“Hề Hề, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không cha giúp con gọi bác sĩ

đến.”



Kinh ngạc nhìn đôi mắt đang lo lắng của cha trong chốc lát, tay cô vừa động

đậy lại cảm thấy trên mu bàn tay mình đang cắm kim luồng, có máu đang chảy vào

trong cơ thể cô. Ngực có cảm giác hơi đau như đang nhắc nhở cô lúc trước đã bị

thương ra sao, thì ra nó còn nghiêm trọng đến mức phải vào bệnh viện… Vô Song

xuống tay thật đúng là ngoan tuyệt.



Hô hấp của Lâm Hề cứng lại, chỉ vừa nghĩ tới lần cuối cùng nhìn thấy bóng

dáng kia tựa như có kim đâm vào tâm phế của cô, đau đớn khiến cho chóp mũi cô

cảm thấy cay xót.



Sau này sẽ không còn được gặp lại, sớm biết rằng Vô Song là người quyết

đoán quyết tuyệt như vậy, cô nên nói lời từ biệt với Vô Song, ít nhất sẽ không

mắc chứng cuồng loạn không thể vãn hồi như vậy… Vãn hồi cái gì đây? Tình huống

như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.



Lâm Hề khó chịu nhắm mắt lại, bên tai lập tức có giọng nói ân cần thăm hỏi

của cha: “Hề Hề, có phải vết thương đau lắm không? Cha đi gọi bác sĩ.”



“Bị thương, vết thương đau là chuyện bình thường, bác sĩ có đến cũng chỉ có

thể cho thuốc giảm đau mà thôi, uống thuốc nhiều ngược lại không tốt cho sức

khỏe.” Tạ Thục bất mãn liếc nhìn Lâm Xương Văn, lại nhìn về phía Lâm Hề. “Hề

Hề, kiên nhẫn một chút, trước hết nói cho mẹ biết, con có còn nhớ dáng vẻ của

người làm con bị thương trong hoa viên, mẹ cảnh sát rồi, con nói rõ đặc điểm

của người đó, để chúng ta mau chóng bắt hắn.”



Trong hoa viên? Là Tứ Ly mang cô đến hoa viên của tòa nhà… Bọn họ tưởng Tứ

Ly làm cô bị thương nên muốn bắt Tứ Ly, nhưng sao có thể bắt được đây, nhất

định Tứ Ly đã trở về. Lâm Hề lắc lắc đầu. Tạ Thục nhướn mày: “Con cẩn thận suy

ngẫm lại xem, không nhớ chút nào sao?”



Cách gặng hỏi của bà khiến cho Lâm Xương Văn nhất thời nổi giận, trầm giọng

bảo: “Con còn đang bệnh, bà gấp như vậy làm gì! Vào lúc này việc bắt kẻ trộm

quan trọng hơn sức khỏe của Hề Hề sao! Sao bà không thể làm chuyện mà một người

mẹ đáng ra nên làm chứ!”



Khi Tạ Thục vừa nghe thấy câu nói ấy thì lại tức giận. “Ông là cha tốt lắm
học, trong tay nắm thật chặt tờ giấy viết hai chữ “Vô Song”, lúc sáng sớm, hai

mí mắt của cô lơ đãng nhắm lại trong chốc lát, những suy nghĩ lung tung đêm qua

cũng tan biến hết. Khi tia sáng mặt trời buổi sớm mai chiếu vào trong phòng,

Lâm Hề có chút bối rồi không thể lý giải được mà mở mắt.



Đập vào mắt là một tờ giấy

trắng trống không bị cánh tay cô giữ chặt như sợ bị ai đó đoạt đi vậy.



“Tối hôm qua mình thức khuya

đọc sách sao?” Lâm Hề day day huyệt Thái Dương. Cô đưa tờ giấy lên nhìn trong

chốc lát, lại vò nó lại ném vào trong sọt rác. “Không được… trước hết mình phải

nằm nghỉ một lát, mệt mỏi quá…”



Thời gian lặng lẽ trôi đi,

ngày qua ngày, Lâm Hề vẫn cố gắng học tập như trước, học hành, tất cả trọng tâm

trong cuộc sống đều đặt trong kỳ thi cao học.



Rốt cục, ngày thi cao học

cũng đến.



Lâm Hề rời khỏi giường rất

sớm, ôn tập một lượt lần cuối, cô thu xếp xong tất cả thì chuẩn bị nghênh

chiến.



Trước khi rời khỏi cửa, lúc

cô lơ đãng quay đầu lại, trong thoáng chốc nắng sớm xuyên qua khe hở lớp màn

lụa bên cửa sổ, cô tựa như nhìn thấy có người nằm ở trên ghế sô pha giơ ngón

tay cái lên nói với cô: “Này, cố lên.” Giọng nói mờ ảo, tựa như một lời chúc

phúc đến từ thế giới khác.



Lâm Hề thất thần ngây ra,

trong nháy mắt, trên sô pha không còn bóng dáng của anh chàng kia, một khoảng

không trống trãi, chỉ còn lại ánh mặt trời giữa mùa đông, hơi ấm dào dạt chiếu

vào lòng người.



Lâm Hề vỗ vỗ hai má, mang bao

tay và khẩu trang, không chút nào lưu luyến đóng cửa xuống lầu. Hôm nay chắc sẽ

đạt được thành tích tốt.



Ngày mai cũng sẽ tốt đẹp như

thế.