Đồng Thể
Chương 32 : Đại kết cục
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Ba năm sau, phòng nghiên cứu
sáng đèn suốt đêm, giáo sư mở cửa thấy một cô gái đeo mắt kính đang đánh máy
tính thì mỉm cười: “Lâm Hề, lại thức suốt đêm à.”
“Vâng.” Cô gõ chữ cuối cùng
trên bàn phím, mỏi mệt dựa ra sau ghế. “Phù… đợi kết quả tính toán hẳn là phải
rất lâu, thầy à, em về ngủ một lát nha…”
“Hey, cô gái của tôi ơi, sức
khỏe là quan trọng nhất, cô nhìn da mặt vàng như nến của cô kia, ai không biết
còn tưởng rằng lão Tống tôi ngược đãi học trò đó.”
Lâm Hề mỏi mệt cười cười: “Em
chỉ thích làm mấy thứ này.” Bởi vì toàn tâm tập trung vào công việc sẽ khiến
cho cô hoàn toàn quên đi hiện thực, cũng sẽ không mơ thấy giấc mộng kỳ lạ kia.
Lâm Hề ngẩng đầu uống một hớp nước để tỉnh táo về nha, trên thực tế, cô đã thức
suốt hai đêm, đối với sức khỏe đã bắt đầu “kém cỏi” của Lâm Hề mà nói, đây thật
sự là cực hạn.
Mang theo một tiếng “chú ý an
toàn” của giáo sư, Lâm Hề đẩy cửa phòng nghiên cứu bước ra ngoài, đối với cô mà
nói ánh sáng ban mai này vẫn chói mắt như trước, cô híp mắt thích ứng một hồi
lâu mới bước đi về phía trước. Đầu có chút đau nhức, tầm mắt mờ ảo, đi ra khỏi
dãy lầu nghiên cứu, làn gió buổi sáng thổi vào mặt khiến cho cơ thể đang buồn
ngủ của cô trở nên dễ chịu một chút, bởi vì có một học sinh đến muộn chạy lướt
qua cô vào dãy lầu giảng đường mà tạo ra chút gió kia, mang đến tinh thần tươi
mát phấn chấn khiến cô không tự chủ được mà cong môi mỉm cười.
Thanh xuân a, thanh xuân của
cô cứ như vậy đã vội vàng tuột khỏi tay…
Đi xuống cầu thang dài rộng
trước toàn nhà nghiên cứu, Lâm Hề cất bước có chút mông lung, ánh sáng lúc mặt
trời mọc có chút chói lóa đối mới mắt cô, trong lúc mơ mơ màng màng, cô mơ hồ
thấy một thanh niên mặc áo khoác đen đứng ở dưới cầu thang, dáng người cao
ngất, bình tĩnh nhìn cô.
Bỗng nhiên, chân Lâm Hề mềm
nhũn, người đã trượt dài xuống, mắt thấy mình sắp lăn xuống cầu thang, một cánh
tay lại đúng lúc đó giữ lấy eo cô, ôm cô vào lòng.
“Sao không cẩn thận vậy.”
Giọng trách cứ vang lên bên
tai, Lâm Hề quay đầu nhìn lại, là Quý Nhiên, sau khi anh ta tốt nghiệp bởi vì
thành tích cao lại có quan hệ tốt với giáo sư nên được giữ lại làm giáo viên
trợ giảng, Lâm Hề lại đang làm nghiên cứu sinh ở đây, cho nên sau khi tốt
nghiệp quan hệ giữa hai người càng thân thiết.
Nhưng Lâm Hề lại tự nhiên
không còn thích Quý Nhiên nữa. Cái cảm giác khi gặp mặt thì tim đập thình thịch
cũng không biết biến mất từ khi nào, giống như có một con mãnh thú chui ra từ
khe hở thời gian đã ăn mất đi cảm giác ấy, chẳng chừa lại chút nào.
“Nói bậy! Rõ ràng không có chuyện đó!”
“Em không tin có thể đi hỏi
chứng nhân đi! Lúc ấy người kia… hey… Lúc ấy có ai nhỉ?” Quý Nhiên nhíu mày.
“Ừm, đột nhiên không nhớ ra.”
“Anh đang đặt chuyện à, tất
cả chỉ là đặt chuyện thôi.” Lâm Hề đứng dậy. “Không tán chuyện với anh nữa, em
phải trở về phòng nghiên cứu đây.” Nói xong, cũng không trông quản Quý Nhiên ở
phía sau bất mãn hét lên: “Lừa em cũng chẳng có lợi gì! Là thật đấy!”
Đi thẳng về phòng nghiên cứu,
trong đầu Lâm Hề đột nhiên nhớ lại một vài cảnh tượng kỳ lạ, tựa như giấc mộng
mà cô thỉnh thoảng mơ thấy, cảnh tưởng máu me quỷ dị đến cực điểm, một cuộc đối
thoại và những cái tên kỳ lạ, còn có một ánh chàng mặt áo khoác màu đen đài
rộng… áo khoác màu đen…
Lâm Hề chợt nhớ tới ngày đó
có một anh chàng xuất hiện trước khi tên trộm quay lại trả ví cho cô. Rõ ràng
ngay cả mặt cũng chưa nhìn thấy rõ ràng, vì sao hình ảnh của anh ta chưa từng
phai nhạt trong đầu óc của cô, giống có ở sâu trong nội tâm có ký ức nào đó bị
giam cầm hét lên với cô rằng “Van cầu cô, đừng quên nữa”. Giọng nói khàn khàn,
gần như tuyệt vọng.
Đi đến trước cầu thang dài ở
tòa lâu nghiên cứu, bước chân Lâm Hề dừng một chút, cô day day huyệt Thái Dương
đang bắt đầu dập mạnh dữ dội, nhẹ giọng rên rỉ: “Kỳ quái, hai ngày này rõ ràng
không có thức đêm a.” Nhưng mà càng day, huyệt Thái Dương càng đau đớn, cho đến
cuối cùng cơ hồ cô cảm thấy chóng mặt tựa như trời đất xoay chuyển, Lâm Hề đưa
ta nắm lấy vật gì đó để cho mình không bị té ngã nhưng bên cạnh cũng không có
vật gì.
Trong lòng đang cảm thấy rất
bất lực thì bỗng nhiên một bàn tay giữa chặt lấy cổ tay cô. Bên trong bao tay
bằng da truyền đến một nguồn hơi ấm.
Đang cảm thấy chóng mặt, Lâm
Hề muốn nói tiếng cảm ơn, ngẩng đầu vừa nhìn, lại ngây ngốc ngẩn người.
Anh chàng khoác áo khoác màu
đen, đôi mắt trong trẻo đang nhìn chằm chằm cô, bốn mắt chạm vào nhau, tựa như
xuyên qua ngàn vạn năm xưa, rốt cục dừng lại ở trong ánh mắt ấy, anh chàng này
không nói gì, nhưng bỗng nhiên tựa như có một âm thanh vang vọng từ một thế
giới kỳ lạ xâm nhập vào trong trái tim Lâm Hề.
“Tôi tên là Vô Song, là song sinh cùng mệnh với cô.”
“Anh…”
“Chậc, Lâm Hề, em vẫn ngốc như trước kia.”
HOÀN CHÍNH VĂN