Đồng Thể
Chương 33 :
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Mãi đến thật lâu về sau, khi trong giấc mộng Vô Song lại nhìn thấy Lâm Hề,
mới giật mình phát hiện thì anh nhớ rất rõ ràng những chuyện đã từng xảy ra,
cũng nhớ rõ ràng hình ảnh người trong quá khứ một cách sống động, mà người ấy
đã bị anh đánh mất vào khe hở thời không, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Mặc dù biết đây là đương nhiên, mặc dù biết đây là do một tay anh tạo ra,
nhưng trong lòng Vô Song không thể tránh khỏi dâng trào một cảm xúc phẫn nộ và
không cam lòng, anh bắt đầu mâu thuẫn hồi tưởng tại tất cả. Nhưng ký ức ấy lại
giống như đầm lầy, càng giãy dụa, càng không thể tự kềm chế mà chìm vào trong
đó.
Ánh lửa bập bùng trong đại điện Hắc Thạch, trên nhuyễn tháp bằng đá, Vô
Song bừng tỉnh, ánh lửa ánh vào con ngươi đen, một lúc lâu anh mới kịp nhận
biết đây là nơi nào, anh ngồi dậy, day day trán, cảnh tượng trong mộng đã tan
biến, nhưng giọng nói của cô gái ấy vẫn quanh quẩn bên tay: “Vô Song, muốn ăn thịt
sườn xào chua ngọt không?” Giọng điệu thật cẩn thận giống như cô gái ấy đã làm
chuyện gì đó sai đang cầu xin anh tha thứ, hoặc có chuyện gì đó muốn nhờ anh
giúp đỡ.
Bằng không, cô gái ấy sẽ không bao giờ nịnh bợ anh…
Nhưng giờ đây, bất kể như thế nào cô ấy cũng sẽ không nịnh nọt anh nữa, cho
dù có thể gặp mặt, cô ấy cũng không nhớ đến anh.
Đôi mắt rũ xuống, bỗng nhiên lúc đó trong đầu Vô Song chợt lóe lên một cảnh
tượng kỳ lạ, là Lâm Hề vội vã đi trên đường, một người đàn ông theo sau cô, vô
cùng khiếm nhã vỗ vỗ vai cô, Lâm Hề vừa quay đầu lại, trên mặt lại nở rộ nụ
cười vô cùng chướng mắt: “Quý Nhiên, nếu anh không nhanh lên thì sẽ trễ buổi
học mất.”
“Không có việc gì, bây giờ anh là thầy giáo mà.” Tuy rằng Quý Nhiên nói như
vậy, nhưng bước chân của anh ta còn nhanh hơn cả Lâm Hề.
Cảnh tượng chợt lóe lên rồi biến mất nhanh như giấc mộng khiến Vô Song bừng
tỉnh. Nhưng hình ảnh này không có trong những kỷ niệm kia! Ngón tay đang day
day trán của Vô Song dừng lại, nét mặt hơi hơi ngạc nhiên, không phải ký ức, đó
là gì?
Là Lâm Hề lúc này đang ở thế giới kia sao? Một Lâm Hề càng trưởng thành
hơn, một Lâm Hề dám cùng người con trai cô thích vui đùa tán tỉnh nhau…
“Song nhi, cậu còn chưa ngủ à, ai u, tôi nói cho cậu nghe, tên tiểu tử Băng
Hồn kia lại tới nữa, tập kết tinh nhuệ của ba tộc Cận Vương lấy cờ hiệu chiếm
lại Tôn Điện đã tấn công về phía đại điện Hắc Thạch, tôi cũng không muốn đấu
với hắn, lần này cậu ra trận đi, không chỉnh cho tên Băng Hồn thê thảm thì
chúng ta cũng không có cuộc sống yên ổn.” Cửa phòng ngủ trong đại điện Hắc
Thạch nhẹ nhàng mở ra, Tứ Ly nghênh ngang bước vào.
Sắc mặt Vô Song lạnh tanh giận chó đánh mèo nói: “Có biết bây giờ là lúc
nào không?”
“Biết chứ.” Tứ Ly chớp chớp mắt nhìn anh. “Vậy thì có cách nào chứ, cậu là
Tôn Chủ nên phải chịu tội này đó là điều đương nhiên. Hơn nữa vị trí Tôn Chủ
này của cậu bây giờ còn ngồi chưa vững đâu, năng lực trời ban cho tân Tôn Chủ
kế vị cậu còn như có đó, không ít người dựa vào chuyện này mà đặt chuyện, nếu
câu không chăm chỉ một chút thì người tạo phản cũng không chỉ có Băng Hồn thôi
đâu, khi đó chúng ta sẽ rơi vào cảnh trước mặt sau lưng đều có địch đó.”
“Chậc, ầm ĩ chết được. Câm miệng.” Vô Song kéo áo khoác bên giường khoác
lên người, vừa đi ra bên ngoài vừa nói. “Mấy thứ linh tinh năng lực trời ban
cậu cũng đừng để tâm đến nó nữa, có hay không đều không sao cả, hơn nữa…” Bước
chân Vô Song dừng một chút rồi đi đến bên cạnh Tứ Ly, hỏi. “Lúc trước khi Lâm
Hề trở về, Song Không Chi Tâm đã hóa thành bột mịn đúng không?”
Tứ Ly ngẩn ra, sau một lúc lâu ngây người mới nói: “A, đúng.” Anh ta lắc
đầu cười. “Song Không Chi Tâm đã tan biến gần một năm nay rồi, cậu vẫn còn nhớ
thật sự ngốc nghếch mà bị lừa. Đơn giản chỉ cần nghĩ đến Lâm Hề sắp chết thì
anh không thể làm chủ bản thân mình mà làm như vậy, trong đầu óc trống rỗng căn
bản cũng không hề suy nghĩ gì.
Tứ Ly nhìn thấy đôi cánh của anh bị đám gạch vụn cắt đến máu thịt lẫn lộn,
vừa giúp anh xê dịch mấy tảng đá, vừa nói: “Xem cậu sau này còn cãi cứng nữa
không, cái gì giết chết Lâm Hề trong lòng rồi, tự mình suy xét lại đi, kẻ chỉ
biết lừa dối bản thân!”
Vô Song nhíu mày, nhìn khoảng trời xa xa: “Tôi không thể nhớ rõ, lúc cùng
cô ấy ở chung tình cảm của tôi lúc ấy như thế nào.” Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Tôi cứ cho rằng mình có thể… Không ngờ, nhìn thấy cô ấy chết lại là một chuyện
khó chịu như vậy.”
Vô Song không hề mạnh miệng lại làm cho Tứ Ly sửng sốt trong thoáng chốc,
lập tức mang theo ba phần an ủi bảy phần bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên, tốt xấu
gì hai người cũng có những tháng ngày sống chết có nhau, cứu cô ấy đã trở thành
thói quen của cậu rồi.”
Đợi đến lúc chữa trị thì cánh của Vô Song đã hoại tử, giữ lại cũng vô dụng,
Vô Song thản nhiên nói hai chữ “Cắt đi” tựa như thứ cắt đi không phải là xương
thịt của anh.
Lúc này, trong tổ chức cũng không còn người tạo phản nữa, cần cải cách cả
một chế độ, mặc dù Vô Song bị thương nhưng vẫn cần tham dự, công việc rườm rà
còn phiền phức hơn cả chiến tranh, mỗi khi đêm dài tĩnh lặng anh mệt mỏi ngồi
bên đống văn kiện chất chồng, Vô Song đều muốn phát cáu, nhưng bây giờ anh
không còn phát giận vì chuyện của mình.
Linh thạch màu vàng phản chiếu hình ảnh trong đầu anh, Lâm Hề gần đây rãnh
rỗi đến đáng giận, cô ấy được làm chuyện cô thích, cô được gặp người cô thích,
ngày ngày bình thản yên vui.
Cô thật sự quá hạnh phúc. Vô Song rũ mắt xuống, nhưng mỗi khi thấy cô và
Quý Nhiên đi cùng nhau, mặc kệ là ăn cơm cũng được, đi dạo cũng thế, ngọn lửa
trong lòng anh lại bùng cháy rừng rực, thì ra không phải chỉ có cái chết mà
hạnh phúc của Lâm Hề cũng tác động đến tâm trạng của anh.
Nhưng anh lại chẳng lưu lại chút dấu vết nào trong thế giới của người ấy.
Quả thật khiến cho người ta không cam lòng.
Đêm khuya, hình phản chiếu nơi ở của Lâm Hề trên linh thạch lại là ban
ngày, đúng lúc là một ngày nghỉ, Quý Nhiên lại hẹn Lâm Hề đi chơi, còn có mấy
thấy giáo cùng trường, nhưng hai người đi dần dần tuột lại phái sau lưng họ,
Quý Nhiên làm như bên đường có nhiều thứ kỳ lạ để xem lắm, gọi Lâm Hề một tiếng
liền muốn nắm lấy tay cô.
Vô Song nhất thời nhịn không được nữa, không chút suy nghĩ, tát một cái
“ba”.
Nhưng khi âm thanh ấy vọng lại, Vô Song lại giật mình, Quý Nhiên trong hình
ảnh hiện lên cũng có vẻ mặt ngạc nhiên, anh ta quay đầu lại nhìn Lâm Hề: “Em
dùng sức đánh anh làm gì?”
Lâm Hề cũng có vẻ mặt cảm thấy kỳ lạ: “Em không đánh anh.”
“Em xem.” Quý Nhiên đưa tay ra thì nhận lấy ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Hề.
“Sưng lên nè…” Quý Nhiên cười khổ. “Sức của em rất mạnh đó.”
Vẻ mặt Lâm Hề lại thành ra vô cùng uất nghẹn.
Vô Song lại kinh ngạc nhìn tay mình, cư nhiên… đánh được. Anh có thể va
chạm vào người của thế giới kia, năng lực này còn đang tăng dần sao, nếu thêm
một thời gian ngắn nữa, anh có thể đến thế giới kia không?