Đồng Thể
Chương 34 :
Ngày đăng: 14:24 18/04/20
Trong hình ảnh thế giới kia do tinh thạch màu vàng phóng ra, Lâm Hề với đôi
mắt có quầng thâm đang ngồi gõ bàn phím, tơ máu trong mắt nhiều đến mức dường
như khiến cho Vô Song phẫn nộ.
Cô gái này… làm như mình có sức lực như bọn động vật vậy, nhanh chóng về
nha ngủ đi! Nỗi lòng của anh vừa động, chỉ thấy hình ảnh bỗng nhiên dao động
như là bị một bàn tay vô hình kéo ra xa, một con đường màu đen lại xuất hiện
ngay trước mắt Vô Song, Vô Song nhớ rõ khí tức trên con đường này, là lúc Song
Không Chi Tâm mở ra con đường nối thông giữa hai thế giới mới có khí tức đó.
Vô Song trừng mắt nhìn, có chút không dám tin mà bước từng bước về phía
trước, đột nhiên, tựa như có gì đó giữ chặt lấy cổ chân anh, dường như có cơn
gió cuốn lấy, đẩy anh về hình hảnh của thế giới kia. Vô Song quay đầu lại, cái
bàn trong tẩm điện Hắc Thạch càng ngày càng xa, mà ánh sáng đến từ thế giới kia
càng ngày càng chiếu rọi mãnh liệt trên gương mặt anh, chói mắt đến lóa mờ.
Luồng sáng chợt lóe lên rồi biến mất, trong tẩm điện Hắc Thạch ánh nến sáng
bừng lại chẳng còn bóng người, cửa đá bị mở ra từ bên ngoài, Tứ Ly đang cầm một
đống văn kiện đi tới, nhưng thấy không có ai ở trong phòng, Tứ Ly buồn rầu thở
dài: “Thật sự làm cho người ta đau đầu, hơn nửa đêm lại chạy đi rình con gái.”
Nói xong, anh ta lại bất đắc dĩ ôm văn kiện trở về.
Ánh nắng thình linh chiếu rọi làm cho Vô Song không thể thích ứng, qua hồi
lâu, lỗ tai của anh mới chậm rãi nghe thấy tiếng chim hót, còn có tiếng bước
chân vội vã của sinh viên đang đến trễ. Tất cả tựa như gần gũi lại tựa như xa
lạ như vậy.
Đây là thế giới của cô gái ấy…
Anh thật sự đã tới. Vô Song nhìn đôi bàn tay đeo bao tay bằng da anh mang
từ thế giới kia đến, trong lòng hiểu, quả nhiên, anh đã đạt được năng lực xuyên
qua dị giới sao…
Tiếng bước chân quen thuộc từ phía trên truyền đến, trong ánh sáng buổi
sớm, Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy cô, những mảnh ký ức rải rác
trong đầu giống như được chấp vá lại thành một bước tranh hoàn chỉnh, Lâm Hề
nhát gan, Lâm Hề dũng cảm thừa nhận sai lầm, Lâm Hề thích anh, vô số những ký
ức dần dần hiện rõ theo những bước chân có chút hư nhược do thức cả đêm của cô
gái ấy chậm rãi bước xuống những bậc thang hướng về phía anh.
Không phải thông qua tinh thạch của bộ tộc Đọc Tâm, không còn khoảng cách
không thể vượt qua, mà anh đang nhìn thấy cô một cách rõ ràng, khi anh duỗi tay
ra là có thể va chạm vào nhiệt độ cơ thể của… cô.
Vô Song há miệng thở dốc, một tiếng “Lâm Hề” sắp nói ra miệng. Đột nhiên
Lâm Hề trợt chân, thân hình Vô Song vừa động, đã thấy có cánh tay kia đúng lúc
ôm lấy thắt lưng của Lâm Hề kéo cô vào trong lòng: “Sao không cẩn thận vậy?”
Anh chàng kia lo lắng dùng ngữ diệu hờn trách khiến cho đầu ngón tay Vô
Song co rụt lại, thân hình anh chợt lóe, trốn phía sau thành tay vịn cầu thang.
Tay nắm chặt, Vô Song cơ hồ cảm giác bị sỉ nhục, mặc dù bị tinh binh của tam
tộc vây tới tuyệt cảnh anh cũng chẳng lùi nửa bước, cư nhiên trong thời điểm
này… lại không biết vì sao mà rút lui!
Chậc, thật sự dọa người à.
“Anh đi đến trước mặt em mà em cũng không thấy. Đang phát ngốc cái gì vậy?”
“A… Không có việc gì, em thức đêm nên có chút hoa mắt..”
Ngữ điệu trong câu nói của bọn họ thể hiện rất rõ mối quan hệ thân thiết.
Vô Song tựa vào tường, nắm tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng, cũng dần dần
không có biểu hiện gì. Thân hình Lâm Hề cách bờ tay vịnh cầu thang đi lướt qua
anh, bước chân không hề dừng lại.
Đây không phải là đương nhiên sao, Vô Song nghĩ, cô ấy không phát hiện ra
mình, hơn nữa cho dù nhìn thấy, cô ấy cũng không nhớ ra anh là ai.
Nhưng tình cảm như vậy là gì?
Lúc cô ấy trượt chân thì kéo cô ấy, sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng chỉ
trích cô ấy không cẩn thận, hành động này, rõ ràng anh là người am hiểu nhất
mới đúng, rõ ràng là chuyện anh nên làm mới đúng, nhưng hiện tại… Không đúng,
việc này, mặc kệ ai làm thì chẳng có quan hệ gì với anh.
Rốt cuộc là tình cảm gì ảnh hưởng suy nghĩ của anh, trước kia anh có tình
cảm như thế nào đối với Lâm Hề…
Vô Song vừa ngẩng đầu, bóng dáng yếu ớt của Lâm Hề trong ánh nắng ban mai
càng lúc càng xa, bước chân của cô vẫn suy yếu như trước, thoạt nhìn, chạm nhẹ
cũng có thể làm cô ngã chết. Ngực thắt chặt, có một cảm xúc kỳ lạ theo huyết
mạch mà bừng lên, Vô Song ôm ngực, cảm thấy thời khắc khi anh nhìn thấy Lâm Hề
thì đã có cái gì đó không đúng lắm.
6.
Đi theo Lâm Hề về đến nhà, ở dưới lầu nhìn hồi lâu, Vô Song thừa dịp không
có ai thì nhảy thẳng lên ban công lầu sáu bên ngoài phòng ngủ của cô.
Từ bên ngoài nhẹ nhàng mở cửa sổ bằng kính ra, nghe thấy tiếng hô hấp nhịp
nhàng của cô gái ở trong phòng, trong lòng biết Lâm Hề đã ngủ như chết, anh yên
tâm nhảy vào. Cấu tạo căn phòng này vẫn như trước đây, chăn trên giường đã đổi
cái mới, chẳng qua vẫn là màu phấn hồng cực kỳ ngây thơ, trên giá vẫn đầy sách
như trước, nhưng sách vở đều đã đổi một lượt rồi.
Trong đầu giật mình hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, là Lâm Hề ngồi xổm
bên giường, xé đốt từng trang sách mà cô xem như báu vật chỉ để sưởi ấm cho
anh. Khi đó, hình như anh chưa kịp nói tiếng cảm ơn và xin lỗi cô…
Vô Song đi đến bên giường, người trong chăn đang chìm vào giấc ngủ sâu, sắc
mặt xanh trắng nói lên rằng sức khỏe của cô không được tốt, lúc này Vô Song
không tự chủ được mà đưa bàn tay ra, đầu tiên là đầu ngón tay chạm vào má cô,
sau đó tựa như không thể khống chế được mà cả bàn tay đều áp nhẹ lên đó.
Cảm giác tiếp xúc mềm mại, ấm áp xuyên qua lớp bao tay bằng da truyền vào
trong tai của Lâm Hề. “Tôi chỉ quen mình em.”
Trái tim đau nhói, sau đó cô
mềm lòng, ngây ngẩn nhìn Vô Song rồi gục đầu xuống, dường như lại điên rồ nói:
“Lên đây đi.” Cô hét lớn một lần nữa. “Anh lên đây đi!” Giống như sợ anh bị
trận mưa gió làm ướt nhem.
Khi nhìn thấy anh chàng kia
nhanh chóng cất bước, không chút do dự bước vào trong mái hiên tòa nhà, Lâm Hề
bỗng nhiên có cảm giác bị anh chàng kia hiểu rõ hết tính tình của mình… Quả
nhiên là cô có chỗ nào đó không được bình thường.
Tùy ý cho một anh chàng xa lạ
chiếm cứ bộ sô pha của mình, không chút khách khí ăn hết thức ăn của cô, trong
lòng Lâm Hề lại không hề chán ghét.
“Anh nói đi, anh tên là gì?”
Lâm Hề nâng tách trà nóng, ngồi ở chiếc ghế riêng trong bộ sô pha nhìn chằm
chằm Vô Song hỏi. “Tại sao anh lại biết tôi?”
Vô Song nhìn cô: “Tôi tên là
Vô Song, ba năm trước đây, tôi từ một thế giới khác đến tìm em…”
Lâm Hề bị nước trà nóng làm
bỏng miệng, khiến cho ngụm trà cũng bị phun xuống đất, cô không quan tâm đến
chuyện lau chùi mà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vô Song: “Anh lặp lại lần nữa, từ
nơi nào đến tìm tôi?”
Vô Song nhíu mày: “Một thế
giới khác.”
Lâm Hề im lặng một lát, phút
chốc cười ha hả, đặt tách trà lên bàn, sau đó nói: “Tôi không có ý gì khác, nếu
anh không tiện nói cũng không sao, ưhm, anh cũng nhìn thấy đó, nhà tôi chỉ lớn
như vầy thôi, thứ nhất không đáng để cướp, thứ hai không đáng để trộm. Tuy rằng
anh nói anh biết tôi, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ chúng ta quen biết nhau
lúc nào.”
Vô Song vứt túi thức ăn đang
cầm trong tay lên bàn, đôi mắt liếc nhìn lên, mặt không chút thay đổi nhìn
thẳng Lâm Hề, ánh mắt quá mức nghiêm túc, Lâm Hề sợ đến mức hơi hơi co rụt lại,
anh hơi ngẩn người, có chút buồn phiền dời tầm mắt đi. Lại nghe Lâm Hề lớn gan
nói. “Tôi cảm thấy anh không phải là người xấu, cho nên đánh bạo giữ anh lại,
nhưng tôi cũng không thể cho anh ở lại đây lâu dài, dù sao tôi cũng còn cuộc
sống riêng của bản thân mình. Ngày mai nếu anh còn chưa có chỗ để đi thì tôi
cũng chỉ còn cách đưa anh đến cục cảnh sát.”
Từ đầu đến cuối trong lòng cô
vẫn phòng bị anh.
Vô Song gật đầu: “Được, em cứ
đưa tôi đi đến chỗ đó, dù sao tôi cũng chẳng đi.” Không cho anh lên thì thôi
đi, nhưng nếu cho anh vào nhà rồi thì cũng đừng hòng đuổi anh đi.
Lâm Hề ngây ra, không ngờ
người này lại vô lại như vậy: “Anh cũng không thể cứ ở nhà tôi mãi mà không
chịu đi, chuyện này sẽ mang đến cho tôi rất nhiều phiền toái, bằng không, tối
nay anh cứ dứt khoát đi đi.” Lâm Hề lạnh mặt. Tiếng mưa rơi bên ngoài càng ồn
ào, trong phòng lại im lặng đến mức dọa người.
“Em không thể không đuổi tôi
đi sao?” Vô Song bỗng nhiên nói. “Em chán ghét tôi như vậy sao?” Lời còn chưa
dứt, Vô Song chậm rãi đứng lên. “Được, nếu em đã hy vọng như vậy. Tôi đây đi.”
Anh nhìn chằm chằm Lâm Hề đang không biết làm sao, mới vừa đi được vài bước,
đột nhiên đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống, đầu ngã vào trong lòng Lâm Hề.
Lâm Hề theo bản năng đưa tay
ra ôm lấy anh, bàn tay vừa vặn chạm đến lưng anh, lại chạm vào một chất lỏng âm
ấm: “A!” Lâm Hề thét lên kinh hãi, nhìn thấy cả bàn tay đều nhiễm đỏ, cô kinh
hoảng đến mức không biết nên ngây ngốc như thế này hay đẩy Vô Song ra chạy lấy
người: “Anh làm sao vậy!”
Giọng nói của Vô Song suy
yếu: “Vết thương… rách ra rồi…”
“Anh bị thương khi nào thế!”
Lâm Hề kinh hãi đến mức thét lên. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy! Tôi đưa anh
đi bệnh viện!”
“Không thể đi bệnh viện…” Vô
Song vội ôm lấy eo cô, giam cầm cô trên ghế sô pha. “Không thể để cho bất kỳ kẻ
nào biết.” Anh ho khan hai tiếng. “Không phải em luôn muốn đuổi tôi đi sao, cứ
lôi tôi ra ngồi rồi vứt bỏ, tôi cũng sẽ không tự mình bò trở lại đây.”
Lâm Hề hoảng đến mức vội vàng
giữ lấy Vô Song: “Lúc này là lúc nào rồi mà còn có thể vứt bỏ anh sao! Tôi cũng
không muốn làm tội phạm giết người!” Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên câu
chuyện xã hội đen xa xưa, bị dọa đến nổi sống lưng chảy mồ hôi lạnh, sau một
lúc lâu đấu tranh tư tưởng, rốt cục nói: “Trước hết tôi… tôi rửa vết thương cho
anh, tên ngốc này đừng nhúc nhích.”
Vô Song gật đầu, hơi xê dịch
vị trí một chút để cho Lâm Hề có thể đi ra.
Nào có vết thương gì, chỉ là
di chứng của đôi cánh bị chặt đứt mà thôi, một khi muốn động cánh, xương cốt bị
cắt đứt kia sẽ làm da thịt trên lưng bị rách ra, thoạt nhìn rất kinh sợ nhưng
ngày hôm sau thì đã có thể khỏi hẳn.
Nhìn ngọn đèn chói mắt trên
trần nhà, Vô Song cảm thấy được mấy ngày nay diễn trò với mấy lão già trưởng
lão cũng có chút tác dụng, ít nhất, anh đã thành công chen vào cuộc sống của
Lâm Hề.