Dụ Dạ

Chương 141 :

Ngày đăng: 12:23 18/04/20


Lãnh Dạ cùng Đỗ Trình tại cửa quán cà phê cáo biệt sau đó tách ra, Đỗ Trình vốn định đưa Lãnh Dạ về nhà, bất quá Lãnh Dạ cự tuyệt.



Lúc này đã là ban đêm, G thị thực nổi danh là Bất Dạ Thành, thành phố lên đèn, rất mê người.



Đi chưa được mấy bước, liền phát hiện có xe ở sau người đi theo.



Lãnh Dạ không cần xem cũng biết đó là ai, vì thế xoay người đi đến trước xe, gõ vào cửa kính thủy tinh.



Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra mặt Viêm Phi, chỉ là biểu tình có điểm thối.



Lãnh Dạ tức giận hỏi:“Anh không phải cứ đi theo tôi đấy chứ?”



Viêm Phi nghiêm mặt:“Trùng hợp mà thôi.”



“Thật sự?” Lãnh Dạ đương nhiên không tin.



“Đương nhiên.”



“Vậy được rồi, tôi về nhà, tái kiến.” Lãnh Dạ nhún vai, xoay người rời đi.



Viêm Phi bắt lấy cổ tay hắn.



Lãnh Dạ cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ tay bị y cầm kia, nhướng mi.



“Lên xe.” Viêm Phi trầm giọng nói.



Lãnh Dạ không thích bị người khác ra lệnh như vậy, nhưng bây giờ lại không có chút cảm giác không vui nào, Viêm Phi rõ ràng ghen tị, Lãnh Dạ cảm thấy bộ dáng y ghen rất đáng xem.



Vì thế Lãnh Dạ lên xe.



Xe khởi động, trên đường vững vàng chạy, nhưng không phải phương hướng về nhà Lãnh Dạ.



“Anh đây là muốn dẫn tôi đi nơi nào?” Lãnh Dạ tựa tiếu phi tiếu hỏi.



“Nhà tôi.”




Viêm Phi sờ sờ cằm:“Chưa từng thấy cậu hưng phấn như vậy.”



Lãnh Dạ cười:“Bởi vì chưa phải thời điểm thôi.”



Hắn là tên cuồng súng ống, đứng ở một gian phòng toàn súng ống hắn không thể hưng phấn sao.



Lời nói của Lãnh Da khiến Viêm Phi sửng sốt, sau đó mới phản ứng là Lãnh Dạ nói đùa, Lãnh Dạ ưu nhã mà cũng có loại vui đùa này, xem ra thật sự là hưng phấn quá.



Viêm Phi gợi lên khóe môi:“Tôi cho cậu vũ khí, cậu sẽ vui sao?”



Lãnh Dạ đem họng nhắm ngay Viêm Phi, mắt đơn nhìn qua kính ngắm hướng về phía y:“Đương nhiên có thể, chỉ cần anh đem phòng vũ khí này tặng cho tôi.”



Viêm Phi không chút nghĩ ngợi đáp:“Được.”



Lãnh Dạ hạ cò súng, sau đó buông súng, mị mị nhãn tình:“Thật sự?”



“Thật sự. Như vậy, có thể cho tôi cậu sao?” Viêm Phi theo dõi ánh mắt hắn có điểm tà ác.



Lãnh Dạ cười cười, lời ngầm là anh muốn thử xem thử.



Viêm Phi đã biết hắn sẽ như vậy, cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ là cười nhún vai.



Hạn chế cấp đối thoại như vậy chấm dứt.



Lãnh Dạ cầm súng trong tay thả lại tại chỗ, sau đó chú ý tới trong góc tường có thứ gì đó, mặt trên cái một khối băng gạc.



“Đó là cái gì?” Lãnh Dạ nhìn qua bên đó hất cằm..



Viêm Phi thần bí hề hề cười cười:“Đây là nguyên nhân tôi mang cậu tới đây.”



Nói xong, Viêm Phi đi qua đi xốc lên băng gạc.



Băng gạc bị lột ra hiện ra một con thú, tựa hồ bị trọng thương, thân thể quấn quít lấy thật dày băng vải, vô lực quỳ rạp trên mặt đất, bất quá ánh mắt như trước lợi hại, tràn ngập thú tính hàn mang.