Dụ Đồng
Chương 104 :
Ngày đăng: 06:55 19/04/20
” Chủ tử, Thái tử điện hạ, Cẩm thân vương, đây là kết quả chúng ta đã thương thảo .” giữa trưa, đám người Lưu Mộ Dương ở thiện đường chờ dùng bữa luôn tiện bẩm báo.
” Vậy cứ làm như thế đi, chúng ta tương kế tựu kế, ngươi cảm thấy thế nào, thất đệ?” Ti Lam Hạ hỏi người bên cạnh.
“Tùy các ngươi.” Ti Hàn Nguyệt trưng ra thái độ không-sao-cả mà trả lời, mặc kệ địch nhân là ai, Ti Hàn Nguyệt hắn cũng sẽ không bỏ qua.
” Bất quá…” Ti Lam Hạ nhìn về phía Vô Phong, ” Người trên giang hồ chẳng lẽ cũng không nhận thức ngươi sao?” người này cư nhiên yêu cầu theo chân bọn họ cùng ở một chỗ, hắn không thể không lo lắng chu đáo.
” Thái tử điện hạ, người biết Huyết Hạt Vô Phong ta trên giang hồ không có mấy người, vì những kẻ thấy qua ta đều đã đến gặp Diêm vương cả rồi .” Vô Phong không chút e ngại nhìn thái tử, khẽ cười một tiếng, ” cứ nói ta là bộ hạ của thất điện hạ là được, kêu là … Vô Danh.” đối với cái tên mới của mình , Vô Phong dị thường vừa lòng.
” Vô Danh…” Lưu Mộ Dương trào phúng cười, ” vừa nghe cũng biết là dùng tên giả, nghe nói ngươi võ công không tồi, không nghĩ tới suy nghĩ lại đơn giản như thế .” đối với người này Lưu Mộ Dương vạn phần chán ghét, ánh mắt người này làm cho hắn thấy cực kỳ không thoải mái.
” A! Nếu Lưu đại nhân cảm thấy được tên tại hạ nghĩ ra không hay, vậy có nên ban thưởng cho ta một cái tên?” Vô Phong không chút nào để ý Lưu Mộ Dương châm chọc, ngược lại còn treo lên một mạt tà cười chăm chú nhìn cái người sắc mặt đang không vui kia..
” Hừ!Lưu Mộ Dương ta thà đặt tên cho tên khất cái còn hay hơn!” Lưu Mộ Dương không chút khách khí phản biện, gương mặt búp bê vì tức giận mà trở nên đỏ ửng, thực chưa thấy qua người nào mặt dày như thế , ngày khác trở lại kinh thành sẽ lập tức mang binh đi tiêu diệt hắn! (nếu bé không muốn thành goả phụ)
” Vậy ngươi cứ coi như ta là tên khất cái là được.” Vô Phong trên mặt không một tia não ý, vẻ tà cười càng lúc càng sâu.
” Ngươi!” Lưu Mộ Dương không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại như thử đùa da (chuột vờn quanh gốc dừa -> lì, dai dẳng), năm đó hắn tuy tuổi còn trẻ đã vào triều làm quan nhưng quan đồ (con đường làm quan)lại thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp qua người vô lại như thế, nhìn khuôn mặt tươi cười của người này, Lưu Mộ Dương trào lên một cỗ kích động rất muốn đánh người.
Những người khác nhìn hai người cũng không lên tiếng nói chuyện, đám người Ti Lam Hạ chính là thấy chuyện không liên quan mình thì không quan tâm, những người còn lại đã tập mãi thành thói quen, hai người này sáng nay nghị sự cũng liên tục xảy ra mâu thuẫn, đám người Hàn Liễu cũng có chút kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ gặp qua giáo chủ lại chủ động trêu chọc người khác như thế, bất quá đối phương dù sao cũng là quan viên triều đình, bọn họ vẫn hy vọng giáo chủ có thể một vừa hai phải.
” Ta biết.” Vô Phong gật gật đầu.
” Hảo, vậy bản cung đi trước, các ngươi cứ tự nhiên.” đem đồ ăn vừa rồi chuẩn bị cầm trên tay, Ti Lam Hạ hướng những người khác gật gật đầu rồi mới đứng dậy ly khai thiện đường, Ti Cẩm Sương cũng lập tức đi theo.
Diễm Cơ dị thường vui vẻ ăn thức ăn của mình, sau này ai dám kêu nàng là yêu nữ, nàng liền đem người nọ ném vào xà oa! ( hố rắn O__O||||)
” Xem ra mấy vị điện hạ cảm tình rất tốt .” Vô Phong nhìn ra ngoài cửa đột nhiên toát ra một câu, tuy rằng ở chung không lâu nhưng đã cho hắn cảm giác hai người này đối với Ti Hàn Nguyệt dị thường yêu thương.
” Đương nhiên, thái tử điện hạ và mấy vị Vương gia đối với thất điện hạ quan hệ rất tốt .” Lưu Mộ Dương cúi đầu chuyên chú ăn, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời, “đây là chi phúc của Đại Yển ta !”
” Nga?” Vô Phong quay đầu nhìn về phía Lưu Mộ Dương, ” vậy còn ngươi?”
Búp bê nâng mặt lên, ngoài miệng vẫn còn nửa cọng rau xanh, rất nhanh tước vào, ” Hừ! Ta sinh là người của chủ tử ! Chết là ma của chủ tử !” một chút đều không phát hiện trong lời nói của hắn có bao nhiêu ám muội.
Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh đồng lòng mang vẻ mặt không-nghe- không-thấy, im lặng ăn những thứ của mình; Dạ chỉ hận không thể cho người bên cạnh một cước, người này nói nhảm cái gì không biết; đám người Hàn Liễu lập tức nhích ra rời khỏi phụ cận quanh giáo chủ, rất nhanh cắm đầu ăn hết thức ăn trong bát , giáo chủ có chút không thích hợp a.
“Như vậy a…” Vô Phong giọng điệu không rõ than nhẹ một câu, rồi mới lộ ra một mạt tươi cười dị thường tà ác, ” ta đã biết.” nói xong uống sạch canh trong bát, đứng dậy rời đi.
” Hắn biết cái gì ? Cái tên âm dương quái khí…” trừng mắt nhìn người rời đi, Lưu Mộ Dương có chút khó hiểu, người này cũng thật tà hồ (vừa quái đản vừa lôi thôi). Lại cúi đầu tiếp tục chuyên chú ăn, hắn đã lâu không có một bữa ăn ngon , lần này nhất định phải ăn nhiều chút…