Dụ Đồng

Chương 108 :

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


Nhẹ thở một hơi dài, Ti Lam Hạ buông người trong lồng ngực ra, khẽ nâng người đứng dậy nhìn Ti Hàn Nguyệt: ” Thất đệ… ngươi… chán ghét chúng ta sao?” bằng không vì sao mỗi lần ở trong lồng ngực mình người này thủy chung vẫn là cứng ngắc. Mà Ti Cẩm Sương cũng đã sớm buông ra Ti Hàn Nguyệt ngồi dậy.



Ti Hàn Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, tựa vào trên giường, nhìn hai người vì động tác của mình mà chuyển qua phía trước, Ti Hàn Nguyệt vung tay lên, ánh nến trong phòng vừa rồi bị thổi tắt lại nháy mắt cháy lên. Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương hơi hơi sửng sốt một chút nhưng không nhìn thấy một tia khác thường.



” Không chán ghét.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên trả lời nghi vấn vừa rồi của Ti Lam Hạ.



” Không chán ghét sao…” Ti Lam Hạ lặp lại, trong lòng tràn ngập bất lực, nhưng vẫn là không thích đi……



” Thất đệ, ” Ti Cẩm Sương khẽ vuốt lên mặt Hàn Nguyệt, ” còn nhớ rõ lần đó khi Ngũ Ca một mình đến gặp ngươi đã nói với ngươi cái gì không? Ngũ Ca…… thích ngươi, giống như tứ ca bọn họ… cũng thích ngươi… bởi vậy, chúng ta mới muốn ôm ngươi, nghĩ muốn chạm vào ngươi, nghĩ muốn… hôn ngươi.” nghe thấy lời Ti Cẩm Sương nói, Ti Lam Hạ mạnh mẽ quay đầu nhìn về trước, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng nghi hoặc.



” Tứ ca, yêu vốn là ích kỷ, ta đương nhiên cũng muốn thất đệ thuộc về một mình ta, nhưng… mấy người chúng ta đều biết, đây là chuyện không có khả năng, ta chỉ cầu có thể đứng ở bên người thất đệ là đủ rồi… chỉ cầu người nọ có thể cho phép chúng ta đứng ở bên người thất đệ.” lời này tuy là của Ti Lam Hạ nói, nhưng ánh mắt Ti Cẩm Sương vẫn ôn nhu nhìn Ti Hàn Nguyệt.



” Mấy người chúng ta, ai cũng không thể sao?” Ti Lam Hạ cũng hồi phục tinh thần lại nhìn về phía Ti Hàn Nguyệt, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại như muốn đốt cháy xuyên thấu người đối diện.



” Thất đệ…” Ti Lam Hạ chậm rãi cúi người lên trước, ôm chặt lấy Ti Hàn Nguyệt, ” ngươi yêu cầu chúng ta phải trở nên cực mạnh, mà thân làm thái tử như ta càng phải đứng trên đỉnh người khác. Đây là kỳ vọng của ngươi cũng là trách nhiệm của chúng ta , cho nên chúng ta sẽ không lùi bước, nhưng… thất đệ… chúng ta biết ngươi đối với chúng ta không có khả năng cùng đối với phụ hoàng như vậy, chúng ta chỉ hy vọng ngươi có thể thử chấp nhận chúng ta, thử chấp nhận… cho chúng ta ở cạnh ngươi. Vô luận đến cuối cùng ngươi lựa chọn ai, chúng ta và những người khác đều không một câu oán hận, chúng ta sẽ đem phân tình này vĩnh viễn vùi lấp, không bao giờ làm phiền đến ngươi, không hề… có đòi hỏi xa vời gì. Chúng ta sẽ lấy thân phận huynh đệ xuất hiện ở trước mặt của ngươi……”



” Thất đệ…” Ti Lam Hạ ngẩng đầu, bất đắc dĩ, chua xót, bi thương cùng vô vọng lẫn tuyệt vọng hóa thành một giọt nước mắt trong suốt rơi trên người Ti Hàn Nguyệt.



Nhìn Ti Lam Hạ lại nhìn xem vẻ mặt đồng dạng có chút đau thương của Ti Cẩm Sương, vầng sáng trong con ngươi bảy màu của Ti Hàn Nguyệt lóe ra càng lúc càng nhanh, đối với lời nói của hai người này , hắn không biết nên tỏ vẻ thế nào. Một nửa là hắn nhìn hai người này vì mình dâng lên bi thương mà có chút không vui, một nửa khác là hắn không hiểu lắm lời của Ti Lam Hạ nói đến tột cùng là có ý gì, hắn mơ hồ nghe hiểu Ti Lam Hạ và Ti Cẩm Sương bọn họ là nói thích mình, nhưng mặt khác về quan hệ của hắn cùng với phụ hoàng, thân phận huynh đệ linh tinh gì đó hắn thật sự không biết nên như thế nào lý giải, bọn họ cùng hắn thân phận không phải là huynh đệ sao? (ta đầu hàng*giơ cờ trắng* …)



Nghĩ nghĩ, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi mở miệng: ” Ta không biết các ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì. Phụ hoàng nói cho ta biết các ngươi thích ta, muốn ta thử chấp nhận các ngươi, nhưng rốt cuộc phải nhận cái gì ta cũng không hiểu được nhiều.” nói xong Ti Hàn Nguyệt ngừng lại, bảy màu ngọc lưu ly vốn đã chói mắt dưới ánh nến lại càng thêm dị thường nổi bật, khẽ nhíu mày, Ti Hàn Nguyệt nghĩ tiếp theo nên nói như thế nào.” đến nỗi cái gì là thích, phụ hoàng nói chính là cảm thấy được thực thoải mái… ta không biết ta làm sao cho các ngươi cảm thấy được thực thoải mái……” trong mắt Ti Hàn Nguyệt mang rõ ràng nghi ngờ. (óa~~ dễ thương chết a~~~~lại chị ôm nào)




” Lưu! Mộ! Dương!” Dạ hoàn toàn rơi vào phẫn nộ, chậm rãi đứng lên, âm ngoan kêu đích tên Lưu Mộ Dương.



” Người vinh dự, ngài trước ngồi xuống, quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi cũng không tốt.” Vô Phong một phen đem Dạ ấn xuống chỗ ngồi, trên mặt vẻ tà cười dị thường tươi đẹp, đứng dậy đi đến phía sau Lưu Mộ Dương, Vô Phong bắt tay xuyên qua dưới hai cánh tay Lưu Mộ Dương( nguyên bản là dưới nách a), ” Lưu đại nhân, về quan hệ của ngài cùng điện hạ, Vô mỗ không dám hứng thú, bất quá Vô mỗ đột nhiên nghĩ đến còn có chút sự cần cùng Lưu đại nhân một mình nói chuyện, không biết Lưu đại nhân hiện tại có tiện hay không?.” Vừa nói vừa hỏi, Vô Phong lại một phen nhắc tới Lưu Mộ Dương.



Lưu Mộ Dương đang muốn lớn tiếng phản bác, lại kinh hoảng phát hiện chính mình một chút thanh âm đều phát không ra, toàn thân lại một tia khí lực đều không có, ngay thời điểm Lưu Mộ dương nghĩ nên như thế nào thoát vây thì hắn bị Vô Phong thoải mái mà dẫn đi ra ngoài.



” Ha hả… ha hả a…” tiếng cười cúi đầu từ trên bàn truyền ra hơn nữa càng ngày càng có xu thế ngẩng cao, Diễm Cơ gắt gao bịt lấy miệng, nàng cảm thấy tình huống hiện tại rất buồn cười , ” ha ha ha… ha ha ha” cuối cùng, Diễm Cơ thật sự nhịn không được bật cười.



” Câm miệng!” Dạ nộ đại hỏa nhìn nữ nhân đang cười đến dị thường khoa trương.



” Ha hả, Ngài vinh dự… ha hả a… ngài không cần sinh khí a… hộc hộc… này lại không có gì… không phải là ngài là… người của điện hạ thôi sao, ha ha… Vô Song… Vô Song tuyệt không có ý gì khác, ngài… ngài không cần để ý a…” không cần nghĩ cũng biết bọn họ cùng thất điện hạ là trong sạch, nhưng xem bộ dáng người này cứ như ăn phải miết. (con ba ba?)



Diễm Cơ tiếng cười càng thêm kích thích ngọn lửa giận trong rừng của Dạ bùng nổ, đột nhiên Dạ hướng nữ nhân đang cười đến cong người huy tới một chưởng………… Diễm Cơ không chút phòng bị lập tức rơi vào hôn mê, Dạ cũng không quay đầu lại ly khai thiện đường.



“Cuối cùng cũng thanh tĩnh …” Huyền Thanh mặt không chút thay đổi uống xong cháo trong bát rồi mới lại cấp chính mình thêm một chén.



” Bọn họ như vậy không phải rất tốt sao?” Huyền Ngọc tính tình tốt cười cười, chủ tử tuy rằng yêu thích yên tĩnh, nhưng có đôi khi hơi chút sợ sự quạnh quẽ, mấy người bọn họ ngẫu nhiên làm ồn ào cũng có thể làm cho chủ tử thả lỏng. Hơn nữa…” ta cũng không biết Lưu đại nhân cư nhiên còn có một mặt yêu nháo như thế.”



“…… Cuối cùng người bị hại còn không phải là chính hắn?” giọng nói trầm tĩnh từ trong miệng Huyền Thanh phát ra, đổi lấy tiếng cuời khẽ của Huyền Ngọc.