Dụ Đồng

Chương 116 :

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


” Tiểu thư…!! Trong cung có người tới !!” Lâm Xuân thần sắc kích động chạy vào, Lâm Tiêu nhi ngồi ở phòng trong thấy thế lập tức đứng lên.



” Phu nhân!” hai người theo vào phòng liền quỳ gối trên mặt đất, ” phu nhân… nô tài… nô tài không có chiếu cố hảo chủ tử, ngô ô…” Huyền Ngọc nhìn phu nhân, nước mắt lập tức chảy xuống, chủ tử vừa xảy ra chuyện bọn họ liền lập tức chạy về cung, sau khi biết được chủ tử rời cung, họ liền lập tức chạy lại đây.



” Nguyệt nhi?!” nghe thấy lời Huyền Ngọc nói, sắc mặt Lâm Tiêu nháy mắt trắng bệch, tiến lên đem hai người kéo đứng dậy vội vàng hỏi, ” xảy ra chuyện gì? Nguyệt nhi… Nguyệt nhi hắn xảy ra chuyện gì ?!”



” Phu nhân… chủ tử… chủ tử hắn đã rời cung mất tích , hiện tại chẳng biết đi đâu, ô ô…” Huyền Ngọc môi khô khốc vì gào thét mà chảy ra tơ máu.



“Mất… mất tích !!” thân mình Lâm Tiêu lập tức lay động, Lâm Xuân đứng một bên có chút khiếp sợ liền bước lên phía trước đỡ tiểu thư, bắt lấy tay Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh, Lâm Tiêu hoang mang lo sợ nhìn hai người, ” mau nói cho ta biết, Nguyệt nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!”



“Phu nhân, trước vài tháng nay bọn nô tài cùng chủ tử đi ra ngoài thăm dò một vụ  án, kết quả là thái tử điện hạ cùng Cẩm thân vương vì cứu chủ tử… bị gian tế của Sở Dịch … hạ ‘ Ngưng ngọc ’…” Huyền Ngọc vì quá độ mệt nhọc cùng thương tâm mà lời thoáng có thoáng không, Huyền Thanh khắc chế chính mình, chậm rãi nói, ” kia ‘Ngưng ngọc ’ sẽ khiến người ta chậm rãi mất đi ý thức, rồi mới… biến thành con rối chỉ biết nghe lệnh … làm việc. Sau… sau khi sự tình chấm dứt, chủ tử… đem chúng ta đuổi ra ngoài phòng… kết quả… kết quả thái tử điện hạ cùng Vương gia… được chủ tử cứu trở về, mà… mà bóng dáng chủ tử lại biến mất… chúng ta lúc ấy chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của chủ tử, không biết chủ tử đến tột cùng làm cái gì… thái tử điện hạ nói, chủ tử vì cứu bọn họ… mà dùng cấm thuật, trở thành bộ dạng khác người, cho nên… cho nên chủ tử mới đi… phu nhân… nếu, nếu chủ tử đến nơi này của ngài, ngài… ngài nhất định phải đem chủ tử lưu lại…” nói xong, Huyền Thanh cũng bắt đầu khóc lên, hắn chưa bao giờ khóc đến cuối cùng vẫn là không có thể chịu đựng được.



“Nguyệt… nhi…” buông ra hai người, Lâm Tiêu nâng tay cầm lên mảnh ngọc trên cổ, ” Nguyệt nhi hắn cư nhiên đau đến mức phải hét ra?!” đi đến bên giường chậm rãi ngồi xuống, nước mắt của Lâm Tiêu một giọt một giọt rơi xuống, ôm lấy cái nôi của trẻ mới sinh bên giường, Lâm Tiêu thì thào nói, ” Tư Hàn… từ nhỏ đến lớn, ca ca ngươi chưa từng nói qua đau … lần này cư nhiên lại hét ra, …… nhất định là rất đau rất đau… hắn đau như thế, vậy mà nương lại không biết … nương cũng không ở bên người hắn… ô ô ô ô……” kiềm nén đến lúc này mới phản ứng ra, Lâm Tiêu ôm lấy Y Tư Hàn khóc rống lên, ” ô ô, Nguyệt nhi… ngươi sao có thể rời bỏ nương a… ô ô, Nguyệt nhi, ngươi không phải ghét nhất nương khóc sao? Ngô ngô ngô… Nguyệt nhi, ngươi nếu xảy ra chuyện gì, nương liền mỗi ngày đều khóc…”



” Tiểu thư…” Lâm Xuân cũng lo lắng gạt nước mắt, hai tháng trước khi điện hạ tới đều rất tốt, sao giờ lại xảy ra chuyện như vậy… cô gia hiện tại cũng không ở nhà, tiểu thư làm sao…



………….


” Đúng vậy…” Ti Cẩm Sương khẽ cười lên, ” trời xanh rất có chi đức, chỉ cần tâm của chúng ta đối với thất đệ không thay đổi, có lẽ sẽ cảm động thanh thiên, thay đổi mệnh cách của thất đệ.”



” Phụ hoàng… đời trước thất ca đã chịu rất nhiều đau khổ, một đời này chúng ta phải đem khuyết thiếu đời đó của thất ca bổ khuyết lại cho hắn. Chẳng sợ… chẳng sợ không đổi được mệnh thất ca thì cũng có thể… cũng có thể làm cho thất ca giảm bớt thống khổ  đời sau, ít chịu chút khổ sẽ sớm ngày rời đi trần thế tràn ngập nghiệp chướng này.” Ti Hoài Ân lau đi nước mắt trong mắt, nhìn phụ hoàng cùng hai vị hoàng huynh, hắn hẳn là đã trở nên kiên cường hơn rồi.



” A! Xem ra…… các ngươi so với phụ hoàng lại nhìn thấu hơn…” hít sâu một hơi, Ti Ngự Thiên lại chậm rãi phun ra, ” trẫm cũng nên nghĩ ra biện pháp làm cho Nguyệt nhi trở lại, trời đã dần dần lạnh , thân mình hắn không tốt, nếu không sớm chút trở về thì sẽ làm sao?” con báo con của trẫm là một người đơn thuần như vậy, đơn thuần đến mức hắn sợ mình cũng sẽ như Thương Long vì sợ hãi hắn mà làm hắn bị thương, mà hắn lại tuyệt không muốn làm mình bị thương, cho nên tình nguyện lựa chọn rời đi cũng không muốn mình nhìn thấy dung mạo hắn, thật sự là cái đứa ngốc.



Nhìn phản ứng của Hoàng Thượng cùng ba vị điện hạ, Quang Giới và Bạch Mi  buông nhẹ lòng, bọn họ vốn là lo lắng sau khi điện hạ hiện ra chân thân sẽ khiến cho thế nhân khủng hoảng mà chọc giận điện hạ, tạo thành cục diện không thể vãn hồi, cho nên mới yêu cầu đi theo tả hữu bên điện hạ. Thế nhưng hiện tại điện hạ có những người này làm bạn canh giữ bên người, hai người bọn hắn cũng sẽ không tiếp tục phiền nhiễu điện hạ nữa, khả rời xa trần thế trở về tiếp tục dốc lòng tu đạo . (Thiện tai~cung tiễn hai vị trở về núi vĩnh viễn cũng đừng tái xuất sơn *dập đầu*)



______



Chú Giải:



Tích luyện ngục khổ dữ thế gian thuận bình; phản chi, tắc thế hãm vô chỉ khổ hải trực chí luyện ngục chi thương:biết quý trọng nổi khổ luyện ngục tất thế gian sẽ thuận theo mà an bình; mặt khác, nương theo sai lầm ngày xưa không biết dừng lại tất sẽ rơi vào bể khổ đến khi đạt đến nổi đau đớn của luyện ngục



‘ Phẫn (đốt). Luyện ngục Thiên’ ß-cụm từ này tuy có dấu chấm ngăn ở giữa nhưng lại đi chung với nhau nên ta bỏ vào dấu ‘’ cho mọi ng hiểu.



Ta ko dịch nghĩa thẳng ra là vì muốn nó mang không khí nhà Phật nên thỉnh mọi ng chịu khó a ==”