Dụ Đồng
Chương 117 :
Ngày đăng: 06:55 19/04/20
” Hà Cố… ngươi không phải nói sẽ luôn bồi ta sao? Vì sao?… a a a!!!” bóp nát mật hàm trong tay, bạch y nam tử tê tâm liệt phế hét lớn.
” Chủ tử! Thỉnh ngài nén bi thương…” vài tên Hắc y nhân ở trong phòng quỳ xuống, lớn tiếng thét lên.
” Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?! Kê hoạch không phải đều rất tốt sao? Hà Cố sao lại chết?!!! Hơn nữa chỉ ngắn ngủn có một tháng sao có thể biến thành xương trắng??!!” khuôn mặt tinh xảo của Bạch y nam tử vì hận ý khôn cùng lẫn ngạc nhiên mà trở nên vặn vẹo dữ tợn.
” Thuộc hạ vô năng, Yển quốc đột nhiên tăng mạnh đề phòng, chờ đến khi bọn thuộc hạ lẻn vào Yển quốc, chỉ thấy thi cốt Hà bảo chủ đang bị đính ở trên cây, thuộc hạ cũng là thông qua lệnh bài Phù Vân bảo trên người Hà bảo chủ mới biết được… đó là bảo chủ… xung quanh lẫn bên trong Ngao Tường sơn trang có rất nhiều quan binh, thuộc hạ… không thể thu hồi thi cốt của bảo chủ, những người khác… có thể cũng đã bị giết…”
” Sao có thể như vậy?! Nhiều người như vậy, không nói đến người của chúng ta phái đi, chính là mấy ngàn người võ lâm kia chẳng lẽ không một người sống?!” Bạch y nam tử không tin chất vấn mấy người trên mặt đất.
” Sau khi Ti Hàn Nguyệt rời Ngao Tường sơn trang, không biết vì sao lại rời cung biến mất, hiện tại Yển quốc đang huy động toàn lực tìm kiếm tung tích Ti Hàn Nguyệt, thuộc hạ căn bản không thể thám thính được tin tức gì, để tránh bại lộ, thuộc hạ chỉ có thể mau chóng ly khai Yển quốc.” một gã Hắc y nhân nâng người bẩm báo tin tức bọn họ nhận được.
” Ngươi là nói… Ti Hàn Nguyệt mất tích ?!” ánh mắt của Bạch y nam tử thoáng chốc lóe lên.
” Đúng vậy, chủ tử.”
“…… Bọn Hà Cố nhất định là bị Ti Hàn Nguyệt giết…… hiện tại Ti Hàn Nguyệt lại vô cớ mất tích, trong Ngao Tường sơn trang nhất định đã xảy ra chuyện gì đó……” Bạch y nam tử tay cầm một khối ngọc thạch bên hông, giọng điệu lạnh lẻo, ” đi thăm dò cho ta! Bổn vương phải biết rằng… Hà Cố đến tột cùng là chết thế nào! Ngao Tường sơn trang đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!”
Cẩn thận tránh đi thủ vệ trong cung cùng ám vệ, Ti Hàn Nguyệt thả người nhảy vào Nguyệt Tiêu điện, nhẹ nhàng lén đi vào phòng ngủ của hắn. Mở cửa rồi chậm rãi đóng cửa, Ti Hàn Nguyệt mở ra cửa ngầm thông đến tẩm cung phụ hoàng đi vào.
Ngừng thở, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến bên giường phụ hoàng, cảm nhận được hơi thở trên giường vững vàng nhưng suy yếu, Ti Hàn Nguyệt trong mắt hiện lên tức giận. Chậm rãi ngồi vào giướng, Ti Hàn Nguyệt vừa định triệu ra ánh lửa hảo hảo nhìn xem phụ hoàng thì đột nhiên bị một phen mạnh mẽ kéo xuống, tiếp theo cảnh bộ (sau ót) một trận đau xót, Ti Hàn Nguyệt lập tức mất đi ý thức, nằm ở trong lồng ngực một người.
” Nguyệt nhi……” thanh âm khàn khàn vang lên, hai tay run rẩy đem người trong lồng ngực ôm đến trên giường xác nhận, lúc này trong mắt người vừa ngủ say giờ lại không một tia buồn ngủ, xuống giường thắp lên ánh nến, Ti Ngự Thiên xoay người nhìn về trước, tiếp theo trong miệng phát ra khí thanh khiếp sợ bối rối. Bước nhanh đi đến bên giường, đem Ti Hàn Nguyệt ôm vào trong lồng ngực, Ti Ngự Thiên không dám tin nhìn rồi lại sờ , này… là Nguyệt nhi của hắn sao? Nguyệt nhi của hắn sao lại lạnh như thế?! Thân thể không có một tia ấm! Nguyệt nhi của hắn như thế nào gầy yếu như thế?! Trừ bỏ xương cốt ở ngoài, trên người một chút thịt đều sờ không thấy! Nguyệt nhi của hắn… Nguyệt nhi của hắn đến tột cùng như thế nào vượt qua ba tháng này… Ti Ngự Thiên toàn tâm đau đớn làm cho nước mắt hắn rơi trên hai gò má tái nhợt lạnh lẻo không một tia huyết sắc của Hàn Nguyệt. (ta ko đem cảnh này vẽ ra ta thề ko edit đam mỹ nữa!)
” Nguyệt nhi… ngươi… là muốn làm cho phụ hoàng đau lòng mà chết sao?” đem người ôm vào trong ngực, Ti Ngự Thiên thống khổ oán than, hắn thậm chí còn không dám dùng sức, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể đem thân mình đầy xương này bẻ gảy.
“Người đâu!!!” Ti Ngự Thiên lớn tiếng hướng ra phía ngoài thét lên, tiếp theo thanh âm Lí Đức Phú truyền vào: ” Hoàng Thượng… nô tài ở đây!”
“Mau! Lập tức truyền Lí Quý Sâm, mệnh ngự phòng chuẩn bị cháo tổ yến , còn có, nấu nước! Nóng một chút, trẫm muốn cấp cho Nguyệt nhi tắm rửa!” thân mình của Nguyệt nhi rất lạnh, y phải làm ấm thân thể cho hắn trước.
Nghe thấy lời Hoàng Thượng nói, Lí Đức Phú kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp theo mở to hai mắt, rồi mới bối rối mở miệng: ” Dạ… Dạ Hoàng Thượng… nô tài… nô tài… liền…” không kịp nói xong, Lí Đức Phú nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, điện hạ… điện hạ đã trở lại!!!
Hoàng cung giữa đêm khuya vì sự trở về của Ti Hàn Nguyệt mà trở nên sôi trào, mọi người nhận được tin tức đều từ ngoài cung chạy lại đây, mà ở trong cung một ít người đã sớm canh giữ ở bên ngoài tẩm cung hoàng đế .