Dụ Đồng

Chương 119 :

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


Ngồi ở đầu giường, tựa vào người phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt vừa tỉnh lại nhìn bên giường đủ các vẻ mặt kích động, mười mấy người đều mang theo đôi mắt nhiễm hồng.



” Chủ tử…” Huyền Ngọc nhịn không được khóc lên trước tiên, giờ phút này nhìn chủ tử suy yếu như vậy khiến tâm của hắn như thu lại với nhau, ngẫm lại ba tháng lo lắng hãi hùng, Huyền Ngọc “!!” một tiếng quỳ gối trước giường chủ tử , ” chủ tử… ngài… ngài cũng  đừng dọa nô tài nữa …” nói xong che miệng khóc nức nở, Huyền Thanh cũng “!!” quỳ trên mặt đất, ” chủ tử… ngài… ngài không thể không cần nô tài…”



” Đứng lên…” Ti Hàn Nguyệt thấp giọng đem hai người lệnh đứng dậy, từ lúc hắn tỉnh lại thì những người này đã đứng ở trước mặt hắn .



” Chủ tử…” Lưu Mộ Dương cũng không chịu thua kém khóc thét lên, ” ngài… ngài hơi quá đáng, không nói một tiếng liền bỏ rơi chúng ta… làm cho chúng ta kinh hoảng sợ hãi, chủ tử… ngài… ngài thật sự là hơi quá đáng…” hại hắn không biết khóc bao nhiêu lần…



” Chủ tử… ngài sau này đừng như vậy …” La Y cũng nhiễm hồng ánh mắt, bất mãn nhìn chủ tử, ” ngài cho dù mặc kệ chúng ta, cũng phải hảo hảo ngẫm lại bản thân ngài a, người xem ngài…” nhìn chủ tử gầy yếu nhu nhược như thế, La Y nói không được nữa.



” Điện hạ, ngài một … không …  mấy lần nếu không để ý đến ai tự ý rời cung, gây sức ép chắc chắn cũng không phải chỉ có một người là ngài a, lần sau ngài muốn đi ra ngoài nhớ rõ nói với chúng ta một tiếng…” Vô Phong không để ý ở đây có bao nhiêu vị quyền quý, lạnh lùng nói móc Ti Hàn Nguyệt, đều là người này tùy hứng nên mới làm cho hai vòng của Mộ Dương suốt mấy tháng nay gầy hẳn đi.



Nắm lấy tay Ti Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên thản nhiên nhìn một lượt những người đối với hành động một mình rời cung của Hàn Nguyệt lên án công khai, lần này thật đúng là đem bọn họ sợ hãi, bàn thân mình hư nhược đến thành cái dạng này cũng không biết trở về, vẫn là tự mình xuất ra kế mới đem hắn lừa trở về, Nguyệt nhi cũng nên cần người ta hảo hảo giáo huấn một phen …… Ti Hàn Nguyệt tất nhiên không rên một tiếng chấp nhận để mọi người phê phán, phụ hoàng đã nói cho hắn biết trong khoảng thời gian hắn rời cung này mọi người đã trở nên thế nào, đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.



” Tốt lắm, người trở về thì tốt rồi, các ngươi cũng đừng trách hắn nữa ……” Ti Lam Hạ lần đầu tiên lên tiếng sau một hồi ngồi xem, vội ra tiếng ngăn lại mấy người càng nói càng kích động, tuy rằng bọn họ cũng muốn giáo huấn người này một chút, nhưng nhìn qua người gầy yếu kia, một chút giọng điệu bất mãn từ miệng liền khẩn trương biến thành đau lòng cùng thương tiếc, lấy qua cháo thịt sai người chuẩn bị trước đó, Ti Lam Hạ ngồi vào bên cạnh Hàn Nguyệt, mặt một bộ biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này có vẻ phá lệ mềm nhẹ, ” thất đệ… thân mình ngươi hiện tại thật không tốt, đây là cháo thịt ngự thiện phòng tỉ mỉ chuẩn bị, ngươi ráng chịu đựng một chút… hiện tại… ngươi cần phải ăn ít thức ăn mặn… thử một lần được không.” nói xong nhẹ nhàng thổi thổi một muỗng cháo uy đến bên miệng Ti Hàn Nguyệt.


” Phụ hoàng……” Ti Cẩm Sương quỳ gối trước mặt phụ hoàng, nặng nề mà dập đầu lạy ba cái, ” phụ hoàng, nhi thần sau này sẽ toàn tâm phụ tá tứ ca…… nhi thần không cầu điều gì, chỉ cầu có thể đứng ở bên người thất đệ, chỉ cầu có thể hảo hảo thương hắn. Nhi thần… nguyện cả đời cô tịch, chỉ cầu trời xanh nhìn thấy ở nhi thần… một mảnh thành tâm mà buông tha thất đệ, làm cho thất đệ chấm dứt vĩnh viễn thống khổ. Chỉ cần thất đệ có thể ít chịu khổ một chút , nhi thần… chết cũng không tiếc! Cầu… phụ hoàng thành toàn!”



” Phụ hoàng…” Ti Hoài Ân cũng quỳ xuống, nước mắt tràn mi, ” phụ hoàng, hết thảy của nhi thần đều là… thất ca mang lại… nhi thần chưa bao giờ dám hy vọng xa vời được thất ca thích, cũng không dám đối thất ca ôm…… cái loại ý niệm này trong đầu, trong lòng nhi thần … thất ca là người nhi thần cần phụng dưỡng cả đời. Nhi thần không thể cùng với người khác ở một chỗ, nhi thần nguyện dùng cả đời chăm sóc hầu hạ thất ca…… nhi thần muốn làm cho thất ca có thể an tâm mà đi hết một đời này, có thể… ít chịu chút khổ…”



Những người này đối với Ti Hàn Nguyệt dụng tâm làm cho tất cả mọi người ở đây  lâm vào động dung, trong lòng Vô Phong nhìn được nơi đây không hề có qua một mảnh ghen tuông, ngay cả đối với Ti Ngự Thiên ứng với danh tình địch đều không thể đối những người này sinh ra một tia địch ý, nếu có thì chính là thật sâu kính nể cùng cảm động. Nhắm mắt lại, ngăn chặn thủy khí (cảm giác muốn khóc) sắp đi ra, Ti Ngự Thiên chậm rãi mở miệng: “Trẫm… chấp thuận …” hắn như thế nào có thể không chấp thuận !! Những người này dùng chính cách sống của bản thân mà yêu Nguyệt nhi… hắn lại có thể nào không đồng ý!



…………



Năm ngày sau, Yển tuyên đế năm thứ hai mươi hai ngày hai mươi mốt tháng mười một, Ti Ngự Thiên trên triều tuyên bố ngày tám tháng ba năm sau đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tử Ti Lam Hạ vừa mới được sắc phong , đến lúc đó lấy thân phận thái thượng hoàng vào ở Lộ Hoa điện, đi theo còn có thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt. Đồng thời, sắc lập nữ nhân Văn Huệ của lễ bộ thị lang vi thái tử phi, một tháng sau cử hành đại lễ sắc phi; Cũng theo thỉnh cầu của Ti Diệu Nhật cùng Ti Thanh Lâm, chọn lựa hai nữ tử thân phận cùng chi xứng đôi vi Vương phi cho hai người, sau đại điển sắc lập thái tử phi mười ngày, đồng thời thành hôn. Cũng tuyên bố ứng với yêu cầu của Cẩm thân vương Ti Cẩm Sương cùng Hoài thân vương Ti Hoài Ân, mệnh hai người vào ở Lộ Hoa điện giữ Thái Quang điện (chiếu sáng -> dạng như phụng dưỡng), cũng thiết kế bài trí bên trong một cung đàn (tựa như từ đường), hai người dùng thân phận là người Yển quốc mà cầu phúc cho Ti Hàn Nguyệt đã mất đi sắc thái phàm nhân, cầu mong có thể tác động lên trời, khôi phục nguyên bản dung mạo của Ti Hàn Nguyệt .



Thánh chỉ vừa dứt, cả triều ồ lên, không chỉ là bởi vì ngôi vị Tuyên đế đang trong thời kì cường thịnh như thế lại thoái vị nhường cho thái tử, mà còn bởi vì quyết định của hai vị thân vương …… dưới tình huống văn võ bá quan đau khổ khuyên bảo không có kết quả, hơn nữa Ti Ngự Thiên thái độ vô cùng kiên quyết, đành nhìn thánh chỉ triệu cáo thiên hạ, cả Yển quốc vì một đạo thánh chỉ này mà lâm vào sôi trào cùng mãnh liệt suốt mấy tháng, đương nhiên đây là về sau nói.



Cùng lúc đó, Sở Dịch quốc thái tử lại vì chuyện ngoài ý muốn ” không biết tên” mà dẫn phát tâm tật, một tháng sau liền ly thệ (thăng thiên đấy ==”). Một nơi vẫn chưa an ổn thì một nơi khác lại nổi sóng to, trong phủ của các hoàng thân quốc thích những nước phụ thuộc Đông Nguyệt quốc gần hai tháng nay không ngừng lọt vào sát thủ phục kích, Đông Nguyệt quốc quốc quân bị độc thuốc bỏ mình, Đông Nguyệt quốc thái tử vì trúng ‘ Ngưng ngọc ’ mà biến thành si nhân; Vận mệnh quốc gia Đông Nguyệt phụ thuộc vào tất cả hàng hóa đang hướng từ Yển quốc về đều bị cướp mất, toàn bộ người vận chuyển chân tay dị chỗ; mà tất cả dấu vết để lại đều chỉ thẳng đến Sở Dịch quốc.



Ngay trước một ngày Tuyên đế tuyên bố thoái vị, Đông Nguyệt chính thức hướng Sở Dịch tuyên chiến…… mà Yển quốc vì ngôi vị hoàng đế thay đổi lẫn giải quyết việc đối ngoại nên tuyên bố vô tinh lực nhúng tay vào chiến sự giữa hai quốc, cục diện tam quốc thế chân vạc (thế cân bằng, kìm hãm lẫn nhau) dần dần bị đánh vỡ, trong lúc nhất thời thiên hạ phong vân biến sắc……