Dụ Đồng

Chương 120 :

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


Ba ngày sau khi thánh chỉ được tuyên đọc , Ti Ngự Thiên dần dần đem quyền lực chuyển giao từng chút một vào trong tay Ti Lam Hạ, vì muốn cho Hàn Nguyệt an tâm tĩnh dưỡng nên chuyện Nội Giam Xử, tư khố cùng Thiên Nguyệt phủ cũng nhất mực giao cho bên ngoài, nhưng sức ảnh hưởng của Ti Hàn Nguyệt vẫn còn đang lan rộng, hơn nữa Hoàng Thượng cùng thái tử cũng ngầm đồng ý, ba chỗ trên thực chất vẫn nghe theo Ti Hàn Nguyệt điều hành như trước, Ti Hàn Nguyệt quyền thế ngập trời nhưng không có một chút tổn hại, chẳng qua ở trong mắt Ti Hàn Nguyệt thì những thứ đó suy cho cùng cũng  không có ý nghĩa gì.



Trời dần lạnh hơn , bầu trời âm u dự báo một trận đại tuyết sắp đến, thế nhưng bên trong Lộ Hoa điện lại phá lệ ấm áp. Sau khi Ti Hàn Nguyệt rời cung một tháng, Ti Ngự Thiên liền quyết định trước tiên thoái vị, khi đó hắn sai người tu sửa Lộ Hoa điện. Trong điện sàn nhà toàn bộ được nâng lên, đá phiến trên mặt đất được sửa lại bằng gỗ, phía dưới phủ kín ống trúc. Trong ống trúc có nước ấm cùng than đá nung nóng nên vô cùng ấm áp, đến nỗi Ti Ngự Thiên lúc này cũng chỉ phủ duy nhất một kiện áo đơn.



Ngồi ở trong lồng ngực phụ hoàng, nghe tiếng đàn từ một bên truyền ra, Ti Hàn Nguyệt miệng từ từ ăn thịt sấy. Cảm giác nôn mửa ghê tởm lúc trước dần dần biến mất, tuy rằng vẫn không thể ăn nhiều lắm thức ăn mặn, nhưng hắn lại một lần nữa có thể nhận thịt làm hương vị, chính là vẫn như trước không thích nên mỗi ngày ăn cũng không nhiều.



” Thất ca… uống trà đi.” Ti Hoài Ân thân vận y bào màu xanh nhạt, tiếp nhận ly trà  Huyền Ngọc bưng tới ngồi chồm hỗm bên nhuyễn tháp đem trà đưa tới bên môi thất ca.



” Ta có tay…” Ti Hàn Nguyệt đối với việc từ khi trở về mỗi ngày đều bị người uy ăn uy uống khiến cho có chút không vui, hắn cũng không phải là phế nhân không có năng lực hành động , những người này cũng vậy, phụ hoàng cũng thế, một đám đều đem hắn trở thành người sắp chết, cái gì cũng không cho hắn làm.



” Ha hả… thất ca, ta muốn uy ngươi, ngươi hãy thành toàn cho ta đi…” Ti Hoài Ân có chút xấu hổ cười cười, kiên trì không cho thất ca tự mình động thủ.



Hai tay chuẩn bị vươn ra lập tức bị đại chưởng ấm áp từ phía sau bao vây lấy, Ti Hàn Nguyệt nhìn ly trà trước mặt một hồi, thỏa hiệp uống xuống. Ti Hoài Ân cười dị thường vui vẻ, hầu hạ người nọ mỗi ngày là chuyện hắn vui vẻ nhất.



” Chủ tử, ngài nên uống thuốc …” Huyền Thanh từ bên ngoài đi vào chạy chậm đến trước người chủ tử, tiếng đàn du dương ngân lên một đoạn cao điệu rồi hạ trầm chấm dứt. Ti Cẩm Sương một thân bạch sam tiếp nhận khăn ướt của Huyền Ngọc đưa qua lau khô hai tay, chậm rãi đứng lên.



” Cầm thủ của Sương nhi càng ngày càng xuất thần nhập hóa .” uy người trong lồng ngực uống thuốc xong, Ti Ngự Thiên hướng đến Ti Cẩm Sương ngồi ở đối diện vừa lòng  nói.



” Phụ hoàng quá khen .” Ti Cẩm Sương mềm nhẹ cười cười, đối diện hai người đồng dạng một thân bạch sam , trong đó một người vì thể lực chống đỡ hết nổi mà dần dần nhắm hai mắt lại. Trong mắt Ti Cẩm Sương hiện lên một mạt đau đớn.



Ti Ngự Thiên cùng Ti Hoài Ân nhìn người đang buồn ngủ dần trong mắt cũng đồng dạng là một mạt thương ý, thân mình người này hiện tại không thể chịu nổi một điểm gây sức ép . Nhìn Huyền Ngọc và Huyền Thanh đang từ trong gian đi ra , Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng đem tấm đệm trên người Hàn Nguyệt gói kỹ lưỡng ,Ti Cẩm Sương tiến lên đem tiểu tâm can ôm lấy rồi mới hướng bên trong đi đến……



Đem  người không có một chút phân lượng nhẹ nhàng đặt trên giường, Ti Ngự Thiên, Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân ngồi ở bên giường canh giữ bên người cho dù suy yếu nhưng vẫn dễ bị đánh thức, ba người cẩn thận điều chỉnh hô hấp nhẹ lại.



” Trời đông giá rét… phái người tìm cơ hội đốt kho lúa của Đông Nguyệt cùng Sở Dịch … còn có lương thảo, để bọn họ nếm thử nỗi khổ mà Nguyệt nhi đã chịu đựng.” Ti Ngự Thiên mềm nhẹ nói ra lời tràn ngập âm hàn khí, một gã ám nhãn ở một góc tối trong phòng nháy mắt mất đi bóng dáng.
” Ba tháng trước thất đệ hẳn đều có phát tác qua… nhưng hắn không nói cho chúng ta biết…” trên mặt Ti Cẩm Sương có chút ảo não…



” Hoàng Thượng…” Huyền Ngọc lấy tiểu đao đã mài dâng lên.



” Các ngươi đi xuống trước đi, đến bữa tối hãy đến.” Ti Ngự Thiên nhìn hai người cả người đầy mồ hôi , ý bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi một chút.



“Dạ, Hoàng Thượng…” Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh nhìn mấy người trong phòng , phóng tâm (thả lỏng->an tâm) mà lui ra ngoài.



” Các ngươi hoàn hảo chứ?” Ti Ngự Thiên vừa giúp Hàn Nguyệt cắt ngắn móng tay vừa hỏi ba người bên giường .



” Tiểu thương thôi.” Ti Cẩm Sương ảm đạm cười, trên mu bàn tay hiện rõ ràng vết cào.



” Phụ hoàng, ngươi bồi thất đệ ngủ, chúng ta đi xuống trước .” một lát sau, Ti Lam Hạ ngồi ở bên trái Ti Hàn Nguyệt đem móng tay trên bàn tay nhỏ bé yếu ớt mà lạnh lẽo đã cắt ngắn thả lại đệm chăn, thấp giọng nói.



” Ân… lúc ăn tối các ngươi lại đây bồi Nguyệt nhi cùng nhau ăn.” Ti Ngự Thiên gật gật đầu. Tiếp theo Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân nhìn nhìn người trên giường, nhẹ giọng ly khai nội thất……



Cúi đầu hôn xuống đôi môi lạnh lẽo của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nhẹ giọng nói nhỏ: ” Nguyệt nhi… mặc dù mất đi ý thức… ngươi vẫn nhớ rõ phụ hoàng sao…”