Dụ Đồng

Chương 123 :

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


 Ngày tết đã đến, trong cung nơi nơi tràn ngập vẻ vui mừng rộn ràng của ngày hội, đèn lồng đỏ treo đầy trên đầu và dưới mái hiên, tiếng pháo mơ hồ từ chung quanh truyền đến, trong hoàng cung huyên náo là thế nhưng lại có một chỗ dị thường im lặng.



” Nguyệt nhi… yến tiệc năm mới hôm nay phụ hoàng giao cho Hạ nhi , đêm nay ngươi cùng phụ hoàng chỉ có hai người qua năm mới như thế nào?” cùng Hàn Nguyệt ngồi bên cạnh, trong lời nói Ti Ngự Thiên mang đầy ý thỏa mãn, lúc trước mỗi lần đến lễ mừng năm mới Nguyệt nhi đều trải qua một mình, đến khi yến tiệc năm mới chấm dứt Nguyệt nhi thường thường đã muốn ngủ, năm nay hắn là người đầu tiên cùng Nguyệt nhi đón mừng năm mới.



” Ân.” Ti Hàn Nguyệt nhìn đồ ăn đầy một bàn gật gật đầu, như vậy là có thể .



” Nguyệt nhi… ngươi hiện tại có thể ăn một ít thức ăn mặn , ngươi nếm thử những thứ này xem, là phụ hoàng dặn người làm riêng cho ngươi, một chút cũng không ngấy.” Ti Ngự Thiên cho lui tất cả người hầu, tự mình hầu hạ Hàn Nguyệt.



Nhìn nhìn đôi đũa của phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt mở miệng đem một miếng thịt trắng noãn bỏ vào miệng, ngừng một hồi chậm rãi tước lên. Nhìn Hàn Nguyệt thuận lợi nuốt xuống, Ti Ngự Thiên lại đưa qua một món ăn khác……



Không cho phụ hoàng uy mình nữa, Ti Hàn Nguyệt gắp một khối thức ăn màu xanh sẫm, vừa mới tiến nhập vào miệng liền ngừng lại, rồi mới nhìn về phía phụ hoàng.



” Xảy ra chuyện gì?” Ti Ngự Thiên vẫn nhìn Hàn Nguyệt vội vàng hỏi.



” Khó ăn.” Ti Hàn Nguyệt hơi nhíu mi, miệng rất muốn nhổ ra thứ gì đó nhưng thiên tính (tính bẩm sinh) khiến hắn không muốn làm như thế.



” Ha hả… nguyên lai Nguyệt nhi không thích khổ qua a.” Ti Ngự Thiên nhìn nhìn thứ vẫn còn trên chiếc đũa của Nguyệt nhi cười khẽ, Nguyệt nhi không thích vị đắng của chén thuốc, xem ra loại đắng này cũng là không thích.



Nâng tay cầm lấy tay Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên đem khối khổ qua kia chuyển qua bên miệng mình rồi nuốt xuống bụng, lại nhìn thấy trong miệng Hàn Nguyệt vẫn còn chứa khối khổ qua ấy, nhãn thần Ti Ngự Thiên thoáng có chút thâm trầm.” Nguyệt nhi… thứ trong miệng ăn không vô thì cho phụ hoàng tốt hơn.”




Nhìn đôi mắt Hàn Nguyệt dưới ánh mắt biến thành màu mặc lam, mái tóc màu đỏ sậm, văn mạch màu đen, tất cả hết thảy đều mị hoặc lòng người như vậy. Khóe miệng Ti Ngự Thiên giương lên: ” Đương nhiên không đủ…” vứt bỏ bố khăn, dục vọng Ti Ngự Thiên vẫn còn dừng lại tại nơi mật nội bắt đầu chậm rãi co rúm, ” Nguyệt nhi… nơi này của ngươi, chỉ có phụ hoàng có thể đi vào… ngươi… là của phụ hoàng.”



” Ân… nơi này chính là của phụ hoàng…” Ti Hàn Nguyệt trợn to hai mắt, trầm thanh đáp ứng, hai người dây dưa lẫn nhau hai tay dần dần dùng sức, dưới cái hôn ngọt ngào cực kỳ sâu sắc,tình cảm mãnh liệt lần thứ hai bị khơi dậy.



Thức ăn trên bàn đã lạnh ngắt, nhưng nhiệt độ trên giường ở bên trong lại càng ngày càng cao, thanh âm động tình thở dốc cùng tiếng gầm nhẹ thỉnh thoảng vang lên làm cho bên trong Lộ Hoa điện lâm vào xuân sắc khôn cùng.



Không ngừng biến hóa các loại tư thế, Ti Ngự Thiên muốn cho Ti Hàn Nguyệt thể nghiệm tình yêu cùng khát vọng của hắn; Hôn phụ hoàng, sờ phụ hoàng, nương theo luật động của phụ hoàng mà rên rỉ đong đưa, đạt tới tình dục cực hạn, Ti Hàn Nguyệt muốn nói cho phụ hoàng biết hắn có nhiều ý thích thế nào, nhiều ý muốn ra sao.



…………



Trời đã lộ rõ tia sáng, Ti Ngự Thiên ở trên người bảo bối đã lâm vào giấc ngủ lưu lại một lại một mạt hồng ngân, thân thể đã tẩy trừ sạch sẽ tuy rằng đã có ấn ký của mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, còn muốn nhiều hơn… thẳng đến khi trên cổ lẫn trước ngực của tiểu thiên hạ che kín hồng ấn, Ti Ngự Thiên mới vừa lòng ngừng lại. (….biến thái nhân…*lau mồ hôi*)



Ti Hàn Nguyệt vẫn như trước ngủ mê man, đôi mày giãn ra làm Ti Ngự Thiên biết người này đã thực an tâm, khẽ hôn lên tay phải Hàn Nguyệt, nhìn nửa thân mình tràn đầy thú văn, Ti Ngự Thiên thì thào nói nhỏ: ” Tranh cũng tốt, Ngự đạo, Luyện ngục Thiên cũng thế, trong lòng của ta, ngươi vĩnh viễn đều là Ti Hàn Nguyệt, là Nguyệt nhi của ta… là người ta yêu…”



” Hàn Nguyệt… ta yêu ngươi…”