Dụ Đồng

Chương 127 :

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


” Ân… phụ hoàng… ô ngô…”



” Nguyệt nhi… thoải mái không…”



” Phụ hoàng… ngô… ta muốn… nhìn ngươi…”



“… Hảo…”



Ti Ngự Thiên rút lui khỏi thân thể Hàn Nguyệt, xoay người đem Hàn Nguyệt ôm lên trên người mình, để hắn khóa ngồi ở phần eo rồi mới đỡ lấy phân thân đang gắng gượng của mình lại một lần nữa thật sâu đâm vào huyệt nội đã dị thường ướt át.



” A…” nháy mắt bị xỏ xuyên qua, Ti Hàn Nguyệt rên rỉ một tiếng, mái tóc thật dài tán loạn lên thân thể người dưới thân, đầu ngưỡng ra sau, hai tay nắm lấy bả vai phụ hoàng, thừa nhận sự đĩnh động từ phía dưới lên trên.



Nhìn tiểu thiên hạ sóng mắt không ngừng lưu chuyển, dục vọng Ti Ngự Thiên dâng đến cực hạn, hai tay cầm thắt lưng Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên hoàn toàn theo đuổi dục niệm của bản thân, lần lượt mạnh mẽ trừu sáp, mỗi khi Hàn Nguyệt lộ ra mị thái mê hoặc không cách nào hình dung đều làm cho hắn không khống chế được.



” Ân…” bị mật huyệt hấp thụ kẹp chặt, Ti Ngự Thiên sau mấy trăm lượt co rúm cuối cùng cũng buông khí giới đầu hàng, đem phân thân nóng rực phun vào trong dũng đạo đang không ngừng mãnh lực co rút lại kia. Mà Hàn Nguyệt ngay từ một khắc trước cũng đã đạt tới thoải mái cực hạn.



Ôm Hàn Nguyệt đặt hắn nằm ở trên người mình, Ti Ngự Thiên chờ đợi tâm tình hai người bình phục. Từ lúc ở Văn Đức điện trở về, Hàn Nguyệt liền hôn hắn cầu hoan, mà hắn từ trước đến nay không bao giờ cự tuyệt yêu cầu gì của người này, hắn biết Nguyệt nhi thực sinh khí cho nên hắn tận tình làm cho con báo con trầm tẩm hưởng thụ trong hoan ái, không cho người này lại đi phiền lòng vì chuyện này nữa.



” Nguyệt nhi…” đem hạ thân Hàn Nguyệt ôm lấy mình, Ti Ngự Thiên khẽ hôn hai gò má Hàn Nguyệt, ” phụ hoàng ôm ngươi đi tắm rửa.”



Hàn Nguyệt đang nhắm mắt trong nháy mắt cảm nhận được phụ hoàng rời đi, trong cơ thể mình chảy ra thứ gì đó lây dính đến người mình cùng phụ hoàng, dùng một tay lau một ít giơ lên trước mắt mình nhìn một hồi: ” Của phụ hoàng…”




” Phụ hoàng, bằng không cũng cho Hoài Ân bồi thất đệ.” Ti Lam Hạ lo lắng  mở miệng, thất đệ mỗi lần phát tác bọn họ đều bồi bên cạnh, lần này chỉ có một mình Ngũ đệ, hắn sợ sẽ có vấn đề.



” Không cần.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói, ” lần này không biết dùng bao nhiêu thời gian.” hắn biết tình trạng của mình.



Nhìn về phía mấy người trước mặt , Ti Hàn Nguyệt đem mấy thanh kiếm trên cái khay trước mặt đẩy lên trước: “Mấy thanh kiếm này cùng với kiếm ta cho Ti Lam Hạ giống nhau, mỗi thanh kiếm ta đều phong ấn thần thú ở bên trong,thời điểm nguy hiểm thì thần thú trong kiếm sẽ xuất ra, mặt trên có khắc tên các ngươi, các ngươi phải luôn mang theo kiếm ở trên người.”



Nghe thấy lời Ti Hàn Nguyệt nói, trừ bỏ Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương thì tất cả mọi người đều kinh hỉ nhìn kiếm ở trước mặt, khẩn cấp đem kiếm của mình  tìm ra rồi mới rút ra thân kiếm, nháy mắt trong Lộ Hoa điện hoa quang tràn đầy màu sắc. Ti Cẩm Sương sở dĩ không lo lắng là bởi vì trước một đêm Hàn Nguyệt đã đem kiếm phối cho hắn, bất quá hắn không biết thần thú trong kiếm của mình đến tột cùng hình dạng ra sao, giống như ưng thế nhưng cũng không thực sự giống.



” Nếu tới biên quan rồi thì đi ra chiến trường xung phong liều chết một phen đi, kiếm này sẽ không để cho các ngươi xảy ra chuyện.” Ti Hàn Nguyệt bổ sung một câu, tiếp theo trầm giọng, ” các ngươi đi nói cho bọn thần tử, nhiều nhất là hai tháng, thiên hạ hôm nay ta không muốn lại nhìn thấy quốc gia nào ngoại trừ Yển quốc còn tồn tại bên ngoài.”



” Hảo.” những người khác gật gật đầu, này cũng là  ý tưởng của bọn họ.



” Ngày mai ta đi Kiến Châu trước, các ngươi cũng mau chóng ra kinh.” Ti Hàn Nguyệt nói xong đứng lên, ” Ngự lâm quân trong kinh thành, các ngươi mỗi người mang hai nghìn người, thuận tiện mang theo vài thứ, đến lúc đó có lẽ sẽ dùng được.”



” Hảo, phụ hoàng, chúng ta trở về chuẩn bị .” Ti Diệu Nhật dẫn đầu đứng dậy, nhiệt huyết trong cơ thể đã bắt đầu trở nên sôi trào.



” Ân, các ngươi đi thôi, những chuyện khác phụ hoàng sẽ phái người liên lạc cho các ngươi rõ ràng.” Ti Ngự Thiên hướng mấy đứa con gật gật đầu, hắn minh bạch một điều sau trận này Hàn Nguyệt sẽ hoàn toàn rời xa hết thảy phân tranh, mà Yển quốc cũng sẽ trở thành chúa tể duy nhất thiên hạ.