Dụ Đồng
Chương 128 :
Ngày đăng: 06:55 19/04/20
Sáng sớm, trời chỉ mới vừa tỏa chút nắng đã thấy mấy đạo nhân mã dùng hết tốc lực ly khai kinh thành, trong đó một đường nhân mã đi theo hai mươi Hắc y nhân che mặt. Sau khi mấy đạo nhân mã vừa ra kinh thành thì ở hướng ngược lại tiếp tục có một đội nhân mã chạy nối theo. Dân chúng trong kinh thành mới sáng sớm khi nhìn thấy trong đạo nhân mã có một vị thân vận áo choàng màu đen đều quỳ xuống dập đầu, trong miệng không ngừng kêu lên: ” Cung nghênh thiên thần… cung nghênh thiên thần…”
Không muốn tùy ý sử dụng năng lực của mình nên Ti Hàn Nguyệt vẫn ngồi kỵ mã giống mọi người cùng đi Kiến Châu trước, hắn căn bản không muốn cùng người nọ so đo, nhưng nếu người nọ hết lần này đến lần khác nhằm vào hắn thì hắn cũng sẽ không tiếp tục buông tha, nhất là người nọ đã làm bị thương đến người không nên bị thương, lần này hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.
………………
Kiến Châu, ánh trời chiều ngã về tây, vài tên tướng quân mặc chiến bào suất lĩnh mấy trăm binh sĩ thần sắc khẩn trương cùng sẳng giọng đứng ở trên đường cái. Một canh giờ sau khi cảm nhận được mặt đất có hơi hơi run, vài tên tướng quân liền bước lên trước, thân mình có chút run rẩy, ánh mắt tràn ngập kính sợ hơn nữa còn có chút bối rối.
Một đội nhân mã đang phi nước đại sau khi nhìn thấy mọi người ở phía trước liền chạy chậm đến lúc gần đến bên cạnh mới ngừng lại. Thấy hai người mang đâu mạo màu trắng, mọi người liền lập tức quỳ xuống hành lễ: ” Cung nghênh Thái hoàng, cung nghênh Cẩm thân vương… cung nghênh… Thất điện hạ…” thời điểm nói đến chữ thất điện hạ, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cử động đầu một chút.
” Đều đứng lên đi.” Ti Ngự Thiên thản nhiên nói, lập tức xuống ngựa.
Ti Hàn Nguyệt vẫn như trước chỉ lộ ra một nửa cằm, nhảy xuống ngựa đem dây cương giao một gã binh sĩ vừa đi tới sau đó đứng ở bên cạnh phụ hoàng không nói một lời.
” Thái hoàng… thần đã chuẩn bị thỏa đáng…” Tiêu Lẫm từ Thẩm Dương bị điều tới Kiến Châu mở miệng, tiếp theo thân mình cung kính hướng về phía trước. Ti Ngự Thiên dìu Ti Hàn Nguyệt gật gật đầu, lập tức đi về trước. Tô Chí Thành cũng theo tới Kiến Châu cung kính theo sát ở phía sau Ti Hàn Nguyệt cẩn thận hộ vệ.
Ngồi trong lều đã sớm chuẩn bị tốt, Ti Ngự Thiên cùng Ti Cẩm Sương nghe Tiêu Lẫm và Tô Chí Thành bẩm báo tình huống mới nhất, Ti Hàn Nguyệt chỉ nhắm mắt ngồi ở một bên nhuyễn ghế, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
” Thái hoàng, trước mắt Hác Tức Dịch Thủy suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân cách Kiến Châu chỉ có ba mươi dặm, sáng mai sẽ tới nơi này. Nhân mã tiên phong vì sợ đả thảo kinh xà (lay cỏ động rắn) nên chỉ phái ra binh sĩ bình thường cùng tiến hành vài lần giao phong (đánh thử =] đùa thôi, là thăm dò thực lực đối phương), quân ta thương vong không lớn, đối phương tổn thất gần năm nghìn binh.” Tiêu Lẫm đem tình hình chiến đấu mấy ngày trước đây đơn giản thuyết minh, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua thất điện hạ.
” Tốt lắm.” Ti Ngự Thiên vừa lòng gật gật đầu, lúc Hàn Nguyệt rời cung, bên Nội Giam Xử liền phái ra một lượng lớn thám tử ẩn núp ở Đông Nguyệt cùng Sở Dịch, cho nên đối với mưu đồ lần này của bọn họ, các tướng lĩnh biên quan đã sớm tìm ra cách ứng đối. (chơi kì nga~)
” Không biết điện hạ có gì chỉ thị…” thấy thất điện hạ không mở miệng, Tiêu Lẫm liền mở miệng hỏi.
” Ta không có gì để chỉ thị.” Ti Hàn Nguyệt đạm mạc nói một câu liền không hề hé răng. Tiêu Lẫm sửng sốt một chút rồi mới gục đầu xuống: ” Thái hoàng, Vương gia cùng điện hạ mấy ngày bôn ba hẳn là nên sớm đi nghỉ, thần sẽ sai người chuẩn bị tốt bữa tối cùng nước ấm, thần sẽ không quấy rầy nữa.”
” Ân.” Ti Ngự Thiên gật gật đầu. Sau khi đám người Tiêu Lẫm cùng Tô Chí Thành liếc mắt nhìn Ti Hàn Nguyệt một cái liền im lặng lui ra ngoài.
” Hác Tức Dịch Thủy, Phượng Hoàng Triều Phụng này, ngươi còn muốn?” Ti Hàn Nguyệt nhìn hướng phụ hoàng lạnh giọng hỏi. Hác Tức Dịch Thủy đã sớm sợ tới mức chỉ có thể không ngừng mà lắc đầu lại phát không ra tiếng.
” Phượng Hoàng Triều Phụng là sinh nhật chi lễ ta đưa cho phụ hoàng, vốn không phải là thứ người khác có thể mơ ước. Ta căn bản không muốn cùng ngươi so đo, nhưng ngươi lại mưu toan can thiệp chuyện của ta cùng phụ hoàng, cho nên, tuy rằng ta hiện tại không thể tùy tiện đối với ngươi ra tay, chính là cũng không nói lên rằng ta không giết được ngươi.” nhìn về phía bốn mươi vạn đại quân đã toàn bộ biến thành máu loãng, Ti Hàn Nguyệt hướng tướng lãnh Yển quốc bên trong thành Kiến Châu nhìn lại, ” một tháng, san bằng Sở Dịch.”
Đám người Tiêu Lẫm qua một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, cuống quít quỳ xuống cùng kêu lên: ” Cẩn tuân ý chỉ thất điện hạ.” nói xong đều lên ngựa, tiếp theo một tiếng kèn vang lên, đám người Tiêu Lẫm mang mười lăm vạn đại quân giẫm lên mặt đất nhuộm đầy màu đỏ hướng Sở Dịch quốc chạy đi. Người nọ đã cho bọn họ thời gian một tháng thì bọn họ một khắc cũng không thể trì hoãn, chỉ có thể sớm mà hoàn thành nhiệm vụ! Chính là khi đi phải ngang qua đại chưởng đỏ bừng kia cho nên mọi người đều tự động tránh đi.
” Nanh.” nhìn hồng thú còn đang rít gào, Ti Hàn Nguyệt lên tiếng gọi trở về.
Nanh một thân nhiễm hồng quay đầu lại nhìn Ti Hàn Nguyệt, đột nhiên bay lên không mà đi, thời điểm tiếp cận Ti Hàn Nguyệt lại biến thành ” tiểu lão hổ” màu trắng , Ti Hàn Nguyệt khinh thân nhảy đến trên người Nanh, hướng đến Khổng Thiêm mở miệng: ” Đem người nọ đưa đến chỗ ám nhãn.” Khổng Thiêm nhận được mệnh lệnh liền tru lên một tiếng ” Khổng Thiêm “, cánh đong đưa vài cái lập tức bay về phía tường thành. Nhóm ám nhãn nghe được Ti Hàn Nguyệt phân phó lập tức đứng lên, thời điểm Khổng Thiêm đem người ném tới liền đem Hác Tức Dịch Thủy đặt tại dưới chân.
Để Nanh tiếp tục chở mình, Ti Hàn Nguyệt đi đến trước mặt phụ hoàng, ngồi ở trên người Nanh nhìn phụ hoàng không nói một lời. Cự mãng cùng cự longở phía sau Ti Ngự Thiên từ lúc Ti Hàn Nguyệt tới gần liền dần dần biến mất ở trên vai trái Ti Ngự Thiên, lam diễm điểu trên vai Ti Cẩm Sương cũng chui vào trong kiếm bên hông không thấy tung tích.
” Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên ôn nhu gọi, hướng Hàn Nguyệt trước mặt mở ra song chưởng, hắn biết con báo con hiện tại cần nhất chính là thứ này.
Nhìn cánh tay phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt vẫn là không nhúc nhích, yên lặng nhìn chăm chú phụ hoàng một hồi, Ti Hàn Nguyệt đột nhiên từ trên người Nanh nhảy xuống……
Ôm tiểu thiên hạ đột nhiên vọt vào trong lồng ngực, Ti Ngự Thiên lập tức buộc chặt song chưởng, khẽ hôn lên làn môi lạnh lẽo của Hàn Nguyệt, nói cho hắn biết mình có bao nhiêu thương hắn. Ti Hàn Nguyệt chôn ở trong lồng ngực phụ hoàng không nói được một lời, cảm nhận được tầm mắt một bên đang mang lo lắng, Ti Hàn Nguyệt quay đầu nhìn về sau……
Nhìn người nọ vọt vào trong lồng ngực phụ hoàng, Ti Cẩm Sương không có gì gọi là không vui, nếu có thì chính là nồng đậm vui sướng, mặc kệ thân phận người này như thế nào, trên thế gian này đã có người mà hắn vĩnh viễn không thể bỏ qua cùng thương tổn, người này cho dù là thần là tiên thì ở trước mặt bọn họ lại vĩnh viễn là phàm nhân, vĩnh viễn không biết dùng ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ. Nhìn thấy người nọ quay đầu nhìn về phía mình, là ánh mắt lạnh nhạt quen thuộc nhìn mình, là đôi mắt đen láy quen thuộc nhìn mình, Ti Cẩm Sương nhẹ gọi một tiếng” Hàn Nguyệt…” liền đi tới……
Bị người trước sau ôm lấy, Ti Hàn Nguyệt có cảm giác thân thể lạnh lẽo của mình đã dần dần ấm áp lên, trái tim vô cảm vừa rồi như tìm được một dòng nước ấm, hắn biết hắn hiện tại không phải là Tranh mà là Ti Hàn Nguyệt đang được người ôm, hắn đã có thể yên tâm mà ngủ, tuy rằng hắn hiện tại đã không còn vướng mắc vây quanh nhưng vẫn là chậm rãi khép lại hai tròng mắt, có bọn họ ở đây ,có phụ hoàng ở đây, hắn chính là Ti Hàn Nguyệt……
Cùng thời khắc đó, những chư quốc có quan hệ ngoại giao cùng Sở Dịch và Đông Nguyệt đang tấn công Yển quốc cũng liên tiếp gặp được cảnh tượng quỷ dị mà quân đội chưa bao giờ gặp qua đã từ thành trì Yển quốc chạy đi, binh mã trước mặt bọn họ giống như rơm rạ bị đánh bay, bị chém giết. Hai phương nhân mã vốn là số lượng cách xa, hướng kia ngược lại ít người mà thế lại như chẻ tre, làm cho đại quân Sở Dịch cùng Đông Nguyệt vô lực chống cự, trơ mắt nhìn chiến mã dưới thân bị đối phương làm cho rớt ngựa trở mình, đầu của chính mình cứ như bị búa lớn phóng tới chặt bỏ. Càng làm cho bọn họ tuyệt vọng chính là ở trên chiến trường lại xuất hiện quái thú hoặc những loài chim từ trong hào quang của cự kiếm bay ra như bảo hộ một người, vọt vào trong đội ngũ của bọn họ mà quét ngang ngàn quân. Khi có người nghĩ muốn đem thú điểu kỳ quái đánh hạ thì nghênh đón bọn họ chính là những ngọn lửa hừng hực hoặc đao phong lạnh lẽo…….
Yển quốc đối mặt với địch nhân tám mươi vạn đại quân không hề xuất ra hết thực lực đã như ngựa bị kích trống, lấy thế công không người có thể kháng cự mà công kích trực tiếp vào trong nước từ trước đến nay luôn mạo phạm lãnh thổ bọn họ……