Dụ Đồng

Chương 129 :

Ngày đăng: 06:55 19/04/20






Yển Văn đế tháng năm năm thứ hai, hoàng cung Sở Dịch bị công hãm, Sở Dịch quốc quân tự sát, Sở Dịch bị Yển Quốc tiêu diệt; Yển Văn đế năm thứ hai cuối tháng sáu, Đông Nguyệt quốc quân Chu Văn Nho tự mình dẫn hai mươi vạn quân mã tử thủ nơi Hoàng đô, nhưng đối mặt với sự công phá cường đại của Yển quốc, chỉ sau hai canh giờ Hoàng đô Đông Nguyệt đã bị công hãm, Chu Văn Nho bị bắt giữ, Đông Nguyệt đình trệ…… chỉ ngắn ngủn trong hai tháng, Đông Nguyệt cùng Sở Dịch mang danh thay trời hành đạo ý đồ công chiếm đại Yển đều bị vong quốc, những tiểu quốc còn lại khi biết được Yển quốc được thiên thần che chở cũng là lúc diệt vong, mấy quốc quân các nước phụ thuộc lúc trước tin lời gièm pha phê phán Yển quốc đều bị Ti Lam Hạ hạ chỉ xử tử.



Yển Văn đế tháng tám năm thứ hai, trải qua một tháng điều chỉnh sau chiến sự, Yển quốc chính thức trở thành quốc gia duy nhất còn tồn tại trong thiên hạ. Ti Lam Hạ phải hạ hơn mười đạo thánh chỉ một lần nữa phân chia bản đồ đem tân Yển quốc nhét vào, làm cho quốc dân Sở Dịch cùng Đông Nguyệt trước kia phải di chuyển trộn lẫn vào nhau, thế nhưng trọng yếu hơn chính là việc bố trí hắc kỵ binh khắp các châu huyện lệ thuộc trực tiếp đến thiên tử. Đồng thời thâu tóm chưởng quản tư khố lẫn các quyền thế lợi dụng phía sau hiệu buôn, bao gồm cả các thương gia có thực lực lớn trong quốc, Thiên Nguyệt phủ tính cả Huyết Độc giáo từ lúc chiến tranh bắt đầu đã lẻn vào Đông Nguyệt cùng Sở Dịch ám sát thủ lĩnh các đại môn phái có ảnh hưởng trên giang hồ.



Sau trận chiến này, đại bộ phận Yển quốc như binh lực, cửa hàng, thế lực giang hồ đều được nắm giữ trong tay hoàng đế Ti Lam Hạ, hoàng quyền vào lúc này bắt đầu tập trung toàn bộ vào trong tay thiên tử, Yển quốc từ nay về sau đi vào chế độ trung ương tập quyền. Thái hoàng Ti Ngự Thiên được tôn vi Yển thánh tổ, Hoàng Thượng Ti Lam Hạ vi Yển thánh đế, thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt vi Yển thánh vương, đây là triều đại duy nhất trong lịch sử của Yển quốc cùng tồn tại một lần ba vương, cũng mở ra một đoạn lịch sử Yển quốc vĩnh tồn.



Đại tuyết đã rơi liên tục ba ngày, cả thiên địa phủ thêm một tầng ngân trang (lớp tuyết trắng) dường như muốn hủy diệt đi huyết vũ tinh phong (mưa gió máu tanh) mấy tháng trước, đại tuyết vẫn không có dấu hiệu đình chỉ.



Một vị nữ tử mĩ mạo rúc vào trong lồng ngực của phu quân, ôm một tiểu nam hài xinh xắn ước chừng ba tuổi đứng ở trước cửa nhà mình không ngừng nhìn về phía trước, thẳng đến khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu vàng được trăm tên kỵ binh vây quanh, nữ tử mới đem đứa nhỏ giao cho phu quân rồi vui sướng chạy về phía trước. Mà lúc này đây, một người mặc đồ trắng khoác thêm áo choàng từ trên mã xa nhảy xuống liền được nữ tử chạy tới hai tay ôm vào trong lồng ngực.



” Nguyệt nhi, Nguyệt nhi…” nữ tử khẩn cấp ôm lấy người phía trước càng không ngừng gọi tên. Lúc này từ trên mã xa lại có bốn người đi xuống im lặng nhìn hai người đang ôm chặt ở phía trước. (tỉ có thấy lạnh không?)



” Nương…” cởi bỏ đâu mạo, Ti Hàn Nguyệt đem nữ tử trong lồng ngực nhẹ rời đi, lau nước mắt trên mặt nữ tử vì vui sướng mà chảy ra, Ti Hàn Nguyệt một tay kéo mẫu thân đi về phía trước.



Nhìn mấy người đang đi tới, mọi người chờ ở cửa hiểu được liền quỳ xuống hành lễ sau đó chỉ im lặng đứng lên nghiêng người cho mấy người vào nhà.



” Ca ca…” sau khi vào nhà, tiểu nam hài đi tới trước mặt Ti Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên, rồi mới vươn hai tay.



Ti Hàn Nguyệt dìu mẫu thân lặng yên nhìn đứa nhỏ trước mặt, trên mặt vẫn đạm mạc như trước. Những người khác trong phòng bất động thanh sắc ngồi ở ghế trên nhìn hai người một lớn một nhỏ, đang thắc mắc xem người nọ sẽ làm ra hành động gì.



Suốt hai khắc, Ti Hàn Nguyệt cứ như vậy cùng đối diện với đứa nhỏ vẫn giơ cao hai tay, khi nhìn cánh tay nhỏ kia vì ê ẩm mà sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, Ti Hàn Nguyệt vẫn như cũ bất vi sở động, thẳng đến lúc đôi tay kia đã bắt đầu khẽ run thì Ti Hàn Nguyệt mới chậm rãi buông mẫu thân ra, khom người đem người bế lên. (tàn ác ~ ôm thì ôm còn hành hạ thằng bé)


Ti Thanh Lâm cũng nhức đầu: ” Ta cái gì cũng đều không hiểu, có thể đi sao?” việc này hắn muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.



” Chỉ cần tự nguyện.” Ti Hàn Nguyệt không để ý tới bọn họ, tiếp tục hỏi.



” Hảo.” Ti Diệu Nhật cùng Ti Thanh Lâm mạnh mẽ gật đầu, Ti Phong Nham cùng Ti Mang Nặc cũng có chút sợ hãi điểm đầu.



Thấy bọn họ đã hồi phục bình thường, Ti Hàn Nguyệt gật gật đầu kéo Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh, Ti Hàn Nguyệt lại một lần nữa nhìn về phía mọi người rồi mới xoay người đi vào Lộ Hoa điện.



” Phụ… phụ hoàng…” Ti Thanh Lâm lắp bắp khẽ gọi,  dụi dụi mắt không dám xác định hỏi, ” ta vừa rồi… giống như nhìn thấy thất đệ nở nụ cười……”



” Ha hả…” Ti Ngự Thiên nhìn mấy đứa con đã hoàn toàn ngây ngốc, cười khẽ lên, ” các ngươi không có nhìn lầm.” bỏ lại cái câu Nguyệt nhi… nở nụ cười làm cho bọn họ vẫn còn khiếp sợ bởi câu trả lời đầy thuyết phục, Ti Ngự Thiên đi vào cung điện mà hắn cùng với Hàn Nguyệt đang ở. Nguyệt nhi… đã hiểu được cái gì gọi là tình cảm mẫu tử và huynh đệ… có lẽ một ngày nào đó ở tương lai hắn sẽ có thể từ trong miệng Nguyệt nhi nghe được hắn đối với mình nói tiếng yêu… (chẹp…để nhớ coi có hok)



Đối với người lần đầu tiên thấy người nọ cười mà nói, một mạt khóe môi câu lên kia là ấn ký vĩnh viễn không thể tiêu trừ ở trong lòng bọn họ……



Yển Văn đế tháng năm năm thứ hai mươi, Hoàng Thượng Ti Lam Hạ thoái vị nhường ngôi cho thái tử Ti Liễu Hàn, bản thân vào ở Thái Quang điện cùng Cẩm thân vương và Hoài thân vương. Tháng tám cùng năm, thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt năm ấy ba mươi bảy tuổi ở trong Lộ Hoa điện tựa vào trong lồng ngực phụ hoàng Ti Ngự Thiên đình chỉ hô hấp, chờ sau khi mọi người phát hiện thì Thái hoàng Ti Ngự Thiên cũng đã ly thế, thái giám Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh bên người Ti Hàn Nguyệt cũng cùng chủ tử bọn chúng rời đi.



Ngay thời điểm cả vua và dân lâm vào bối rối thì ngày hôm sau sau khi Ti Hàn Nguyệt rời đi, Ti Lam Hạ mới vừa thoái vị đồng Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân ở trong Thái Quang điện ngủ một giấc không tỉnh dậy, trong di ngôn của ba người cho thấy thuận theo thất điện hạ mà đi. Yển quốc phút chốc trải qua thời kì bi thống nhất trong lịch sử, tân hoàng mang bạch lăng (áo tang) được mọi người toàn lực phụ tá nhận lấy giang sơn phụ hoàng cùng hoàng gia gia giao phó.



Tân hoàng đăng cơ năm năm sau, quyền to hoàn toàn nắm trong tay, Diệu thân vương, Lâm thân vương ly thế, một năm sau, Nham thân vương cùng Nặc thân vương cũng từ trần. Từ đó, trong sáu năm Ti Hàn Nguyệt” chết” , những thân vương đồng lứa trong hoàng thất trừ lão Vương gia Ti Khải Thiên thì tim toàn bộ ngừng đập như đang ngủ. Cái chết của Ti Hàn Nguyệt làm cho Yển quốc lâm vào đau thương dài đến hai mươi năm, cũng khiến cho một vị nam tử danh gọi Y Tư Hàn trong một đêm mất đi song thân…



Sau khi đám người Ti Hàn Nguyệt rời đi Yển quốc, bội kiếm lưu lại đây một lần nữa lựa chọn chủ nhân trở nên càng thêm cường đại, mà bội kiếm này cũng là do một thế hệ đại địa tương truyền xuống, dẫn đến vô số danh lưu thiên cổ có một không hai.