Dụ Đồng

Chương 131 : Chuyện xưa của nàng và hắn (1)

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


“A, con bướm!!” Thanh âm thanh thúy truyền đến, chỉ thấy một tiểu cô nương dị thường xinh đẹp đột nhiên từ trong bụi hoa chui ra, rồi lại đuổi theo con bướm vừa bay qua trước mắt. . . . . . .



. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .



“Ô ô ô ô ô. . . . . . Đại ca. . . . . . Ô ô. . .” Tiểu cô nương đáng thương mái tóc rối tung, quần áo cũng có chút bẩn, dị thường thê thảm ngồi dưới đất, ô ô, vừa rồi đuổi theo con bướm vấp phải tảng đá mà ngã, chân đau quá nga. . . . . .”Đại ca. . . . . . Ô ô, tới cứu Lâm nhi a. . . Ô ô. . .” Tiểu cô nương thương tâm gọi ca ca của mình.



“Tiểu muội muội, muội xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên một giọng nam dễ nghe truyền đến, nữ hài tử đang khóc hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy một nam hài che mặt đứng phía sau mình, thoạt nhìn chiều cao không sai biệt lắm với Đại ca.



“Xảy ra chuyện gì? Bị té sao?” Biết mình đã dọa vị tiểu muội muội xinh đẹp này, nam hài thấp giọng nhẹ nhàng hỏi.



Xem nam hài cũng không có ác ý, miệng tiểu cô nương lại bắt đầu nhếch lên, “Ô ô, chân của ta đau quá, ô ô ô. . . . . . Ta muốn Đại ca. . .”



Nhìn thấy tiểu muội muội lại khóc, nam hài lập tức đi lên ngồi chồm hổm xuống trước mặt, “Đừng khóc đừng khóc, ta mang muội đi tìm Đại ca muội được không?” Dùng tay áo ôn nhu mà đem nước mắt trên mặt tiểu muội muội lau khô, nam hài ôn nhu an ủi.



“Huynh muốn dẫn ta đi tìm Đại ca a?” Nữ hài tử ngừng nước mắt, không xác định hỏi.



“Ân, muội đừng khóc, mắt đã sưng lên rồi, ta mang muội đi tìm ca ca muội, ” nói xong, liền xoay người, “Đến, nằm úp sấp lên lưng ta, ta cõng muội đi.”



Tiểu cô nương nhìn nhìn, rồi mới nở nụ cười, người này thật tốt giống Đại ca, khẽ động thân, tiểu cô nương chậm rãi nằm úp sấp lên lưng nam hài, “Đại ca ca, huynh tốt giống như Đại ca vậy.” Thanh âm vui vẻ của tiểu cô nương có vẻ dị thường nhu giòn.



“Ha hả, vậy sao? Ta gọi là Tiết Trung Hải, nếu không ngại muội cứ kêu ta là Hải ca ca đi.” Nam hài phi thường thích tiểu muội muội bộ dạng rất đẹp lại thực đáng yêu này.



“Được, Hải ca ca, ” tiểu cô nương phi thường nhu thuận hô một tiếng, “Ta gọi là Tiêu Lâm, Đại ca gọi ta là Lâm nhi, Nhị ca cùng tỷ tỷ gọi ta là Lâm muội.”



“Ta có thể gọi muội là Lâm nhi không?” Quay đầu nhìn tiểu cô nương đang nhìn mình, Tiết Trung Hải có chút chờ mong.



“Đương nhiên có thể.” Tiêu Lâm phi thường vui vẻ đáp ứng, “Hải ca ca, huynh sao lại che mặt a?” Nói xong liền đem bố khăn trên mặt Hải ca ca túm xuống dưới, nàng cũng không muốn nhìn nửa khuôn mặt. Tiết Trung Hải nháy mắt che ở chỗ bố khăn bị gỡ xuống, lo lắng vết sẹo trên mặt sẽ dọa đến nàng, hắn không hy vọng muội muội mới vừa nhận thức này lại sợ mình.



“Oa, Hải ca ca, mặt của huynh xảy ra chuyện gì,” thanh âm không chút sợ hãi từ miệng Tiêu Lâm phát ra, rồi Tiêu Lâm vội vã dùng sức kéo đầu Hải ca ca lại, “Oa, Hải ca ca, đây là mới vừa bị thương đi, rất đau đi, sao lại bị như vậy a.” Trong mắt tràn ngập nghi vấn cùng đau lòng, rất đau đi.



“Muội. . . . không sợ sao?” Không dám tin nhìn Lâm nhi đang sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, trong ngực Tiết Trung Hải nảy lên một cỗ vị kì lạ.
Nam tử từ trong lòng lấy ra một cái bố bao, rồi mới cẩn thận mở ra, bên trong cư nhiên là một cây ngọc trâm, “Lâm nhi, Hải ca ngốc, không thể giống Lâm nhi tự khắc, đây là lễ vật Hải ca ở bên ngoài chọn cho muội, ngươi xem có thích không?”



“Oa oa, rất thích, thật đẹp, mau cài cho ta.” Tiêu Lâm vui vẻ kêu lên, màu sắc thanh thúy, trên đỉnh là hoa mai nàng thích nhất.



Đem ngọc trâm chậm rãi cài lên mái tóc cô nương, Tiết Trung Hải thật lâu không thể hoàn hồn, lúc này bọn họ tựa như nam nữ bình thường đang đính ước, “Lâm nhi. . . . . .” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nương, Tiết Trung Hải nhẹ giọng kêu lên.



“Hải ca. . . . . .” Cô nương ôn nhu nở nụ cười, rồi mới bổ nhào vào trong lòng Hải ca, nàng và hắn cũng không muốn nhiều lời, nàng cái gì cũng đều hiểu được. Nam tử gắt gao ôm thân thể mềm mại vào trong lòng, cảm thấy được cho dù bây giờ chết đi hắn cũng rất hạnh phúc.



Nàng mười lăm tuổi cùng hắn hai mươi tuổi, tình yêu bắt đầu phát sinh ngăn trở.



“Hải ca ~~” Thanh âm khóc nức nở từ trong lòng ngực rộng lớn của nam tử truyền ra, “Ô ô, ta không muốn tiến cung, phụ thân bọn họ vì cái gì muốn đưa ta tiến cung? Ô ô. . . . .” Hôm nay phụ thân nói cho nàng rằng nàng được tuyển vào cung, tháng sau nàng sẽ rời khỏi hắn, phụ thân không cần nàng đồng ý liền đem nàng đưa vào trong cung.



“Lâm nhi. . . .” Tuy rằng biết một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi mình, lại không nghĩ rằng tới nhanh như vậy, tâm hắn đã đau đến chết lặng.



“Hải ca. . . . . . Ta biết, ta cái gì cũng đều biết, trừ bỏ Đại ca, tất cả mọi người đều muốn ta tiến cung, ta vào cung thì Tiêu gia có thể có được quyền thế càng nhiều, ô. . . . . . Đại ca ngày hôm qua cùng phụ thân bọn họ cãi nhau  một trận, nói bọn họ bán nữ cầu vinh, rồi bị phụ thân đánh hai mươi trượng, Hải ca, phụ thân bọn họ vì cái gì phải làm như vậy, bọn họ đều không có nói cho ta biết. . . . . .” Cô nương dị thường ủy khuất, thất vọng khóc lớn.



“Lâm nhi. . . .” Nâng lên đầu cô nương, chạm vào làn nước mắt khiến mình có cảm giác chói mắt, “Muội nếu không muốn đi, Hải ca mang muội đi.” Hắn không muốn thấy bộ dáng lúc này của nàng.



“Hải ca?!” Trợn to hai mắt, Tiêu Lâm ngừng khóc, nhìn nam tử dị thường kiên định, Tiêu Lâm đột nhiên nở nụ cười, “Hải ca a. . . Ta có thể nào hại huynh được, huynh là Hải ca ta thích nhất, ” Nhìn người mặt đang lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng Tiêu Lâm cười đến dị thường ôn nhu, “Hải ca, huynh có thể nào chống lại Hoàng Thượng được? Ta không thể hại huynh, càng không thể hại Đại ca, hai người các huynh đều là người quan trọng nhất đời này của ta, Hải ca, kiếp này chúng ta vô duyên làm vợ chồng, ta hứa với huynh, kiếp sau ta nhất định là tân nương của huynh, huynh nhất định phải là phu quân của ta.” Càng nói, nước mắt lại càng rơi, rồi mới nhấc chân đem môi mình nhẹ nhàng khắc lên môi nam tử, nam tử phát ra tiếng gầm bi thống, hung hăng hôn lên môi cô gái, một lát sau đem nàng ôm vào trong lòng, nước mắt nam tử lũ lượt rơi xuống, “Lâm nhi, Hải ca đáp ứng muội, Hải ca không chỉ hứa kiếp sau là của muội, chỉ cần muội nguyện ý Hải ca trọn đời đều bồi muội.”



. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .



Nhìn người yêu ngồi trên cỗ kiệu hướng hoàng cung đi xa, Tiết Trung Hải xoay người hướng vào trong phủ. . . . .



“Đại thiếu gia, thỉnh cho phép ta cùng ngài đi biên quan!” Quỳ trên mặt đất, Tiết Trung Hải khẩn cầu, đại thiếu gia đã được Hoàng Thượng ân chuẩn đến biên quan, hắn nếu không thể cùng nàng, vậy hắn sẽ bảo hộ người nàng coi trọng nhất.



Nàng mười bảy tuổi cùng hắn hai mươi hai tuổi, tình yêu bị chôn sâu dưới đáy dục vọng quyền thế.