Dụ Đồng

Chương 132 : Chuyện xưa của nàng và hắn (2)

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


Mười năm sau. . . . . . . . .



“Tiểu thư, thống lĩnh thị vệ mới tới của Nghi Hiên Cung đang chờ ở bên ngoài.” Xuân Mai đi vào nội thất nói với tiểu thư đang trang điểm.



“Thống lĩnh thị vệ mới tới?” Đem ngọc trâm cài lên, Tiêu Lâm có chút nghi hoặc.



“Ân.” Xuân Mai tiến lên giúp tiểu thư mặc ngoại sam.



“Nga, ta đi ra ngoài xem thử, ngươi cho hắn vào đi.” Đứa con lần trước có nói cho mình một gã thống lĩnh, phỏng chừng chính là người này.



“Tiết Trung Lâm bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Nam tử vững vàng tiến vào quỳ xuống hành lễ.



“Tiết Trung Lâm?” Tiêu Lâm nghe cái tên này, trong lòng nhói lên một cái, bàn tay giấu bên trong ống tay áo siết chặt, “Đứng lên đi, ngẩng đầu lên.” Nghe được mệnh lệnh, Tiết Trung Lâm liền đứng lên nhìn về phía Hoàng hậu.



Tiêu Lâm cẩn thận nhìn người này, dáng người có chút khôi ngô, ngũ quan đầy đặn, trông rất bình thường, chính là ánh mắt kia. . . . . . . . . Siết chặt nắm tay, Tiêu Lâm trên mặt trấn định nói: “Ngươi gọi là Tiết Trung Lâm sao?”



“Hồi bẩm nương nương, đúng vậy.”



“Ngươi là người do Nguyệt nhi phái tới?”



“Thuộc hạ ba năm trước đây tiến cung làm thị vệ, sau đó làm việc dưới trướng Lý thống lĩnh, được phái đến chỗ Thất điện hạ, Thất điện hạ đặc phái thuộc hạ đến bảo hộ Hoàng hậu nương nương.” Tiết Trung Lâm trầm ổn trả lời câu hỏi của Hoàng hậu.



“. . . . . . Vậy phiền ngươi.” Thanh âm của Hoàng hậu dị thường bình tĩnh.



“Đây là bổn phận của thuộc hạ.” Tiết Trung Lâm cúi đầu, kiên định nói.



“Các ngươi đều lui ra,” Tiêu Lâm nhìn mấy cung nữ cùng thái giám hầu hạ một bên, “Bản cung có chuyện muốn hỏi Tiết thống lĩnh.”



“Dạ, nương nương.” Tất cả mọi người lui ra ngoài, tiếp đó đóng cửa lại.



. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .



“Hải ca. . .” Tiêu Lâm thấp giọng hô, thanh âm dị thường kích động. Tiết Trung Hải liền ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, “Huynh cho là huynh sửa lại dung mạo thì ta sẽ không nhận ra huynh sao?” Tiêu Lâm chậm rãi đứng lên, đi qua, “Dung mạo có thể sửa, ánh mắt lại không đổi được, Hải ca ~~~” Tiêu Lâm che miệng ngăn bản thân không được khóc lên.



“Lâm nhi, ” Bàn tay đưa lên muốn giúp nàng lau lệ nhưng vừa chạm đến liền vội vàng rụt trở về, “Đừng khóc, đừng khóc.” Nàng hiện tại là Hoàng hậu, hắn không thể không có quy củ giống như trước kia.


“Nguyệt nhi, ” Tiêu Lâm xông lên trước lại một lần nữa ôm lấy đứa con, “Ngươi. . . Ngươi sau này nhất định phải tới thăm ta. . . Bằng không. . . Bằng không ta liền mỗi ngày đều khóc.” Không hề có chút khí thế uy hiếp.



“Ân, không được khóc nữa.” Nâng nương dậy, Ti Hàn Nguyệt trầm thanh ra lệnh, “Đi thôi, ” rồi mới nhìn về phía Xuân Mai, “Chiếu cố hảo nàng.”



“Dạ, điện hạ.” Xuân Mai trong mắt rưng rưng quỳ xuống dập đầu, rồi mới đứng lên đỡ lấy tiểu thư, “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”



“Ân. . . . . . Nguyệt nhi, nhất định nhất định phải tới thăm ta.” Được Hải ca cùng Xuân Mai dìu đi, Tiêu Lâm vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại nhìn đứa con, điều duy nhất nàng luyến tiếc chính là phải rời khỏi đứa con của mình.



“Ân.” Nhìn mẫu thân ngồi trên xe ngựa rời đi đến khi biến mất không thấy, Ti Hàn Nguyệt xoay người  lập tức tựa vào lòng ngực người đột nhiên xuất hiện.



“Nguyệt nhi, ” Ôm chặt thiên hạ trong lòng, Ti Ngự Thiên thanh âm ôn nhu vang lên, “Nếu ngươi nhớ ngươi mẫu hậu, phụ hoàng sẽ cùng ngươi đi thăm nàng.”



“Ân, trở về đi.” Ngẩng đầu, Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, bên ngoài rất lạnh.



“Hảo.” Ôm lấy thiên hạ lên một chiếc xe ngựa khác, Ti Ngự Thiên mang Ti Hàn Nguyệt ly khai nơi này, Ti Ngự Thiên hắn sẽ bảo hộ thật tốt người này. (ai bảo hộ ai còn chưa chắc à *ngoáy mũi*)



………………………



Mở hộp trúc ra, Tiêu Lâm kinh hô ra tiếng, “Đều là những thứ của ta. . . . . .” Bên trong toàn bộ là trang sức ở trong cung của nàng còn có các thứ Hoàng Thượng ban cho, lại còn… “Thiên, nhiều ngân phiếu như thế. . . . . .” Rồi mới cầm lấy phong thơ bên cạnh, Tiêu Lâm mở ra. . . . .



“Tiêu Lâm,



Ngươi là mẫu thân của Nguyệt nhi, Nguyệt nhi mặc dù không hiểu như thế nào là yêu, nhưng trẫm biết ở trong lòng Nguyệt nhi vị trí của ngươi lớn không ai bằng, kể cả trẫm. Ngươi đã vì trẫm sinh  một chí bảo, trẫm cũng nên cho ngươi thứ mà ngươi muốn, này cũng là ý nguyện của Nguyệt nhi.



Những thứ của ngươi Nguyệt nhi không muốn cho kẻ khác đụng vào, hắn cho người đặt toàn bộ ở trong hộp trúc này, Mai viên trẫm cùng Nguyệt nhi toàn bộ đã chuẩn bị hảo, người bên trong đều là Nguyệt nhi tự mình chọn ra, ngân phiếu là trẫm tặng cho ngươi làm đồ cưới.



Ba người các ngươi hiện đã được táng ở bên trong Hoàng Lăng, các ngươi đến Tuyệt Nhiên Cốc ở Y Thành đi, Tuyệt Nhiên Cốc Cốc chủ thiếu trẫm một ân tình, các ngươi tới đó hắn sẽ sắp xếp người thay đổi dung mạo cho các ngươi. (Ruby: thẩm mỹ viện .__. /Su: bệnh viện đa khoa mới đúng =]])



Tiêu Lâm, Nguyệt nhi là con của trẫm, trẫm sẽ không để cho hắn ra khỏi cung, ngươi hiện đã không còn là hoàng hậu, vậy hãy sinh thêm một hài tử nữa, đây là tư tâm của trẫm, ngươi có hài tử Nguyệt nhi sẽ không còn quá lo lắng cho ngươi nữa. Trẫm biết bởi vì chuyện năm đó, ngươi không thể sinh dục, lần này đi Tuyệt Nhiên cốc trừ bỏ thay đổi dung mạo cho các ngươi ra, còn là để xem có thể khôi phục cho ngươi không, toàn bộ trẫm đã an bài hảo. Về phần Nguyệt nhi, trẫm sẽ không để cho hắn chịu một chút ủy khuất lẫn thương tổn nào.



Từ nay trở đi, trên đời này không còn ba người các ngươi, chỉ có Lâm Tiêu Nhi, Nghĩa Hải cùng Lâm Xuân.”



Tiêu Lâm khóc ngã vào trong lòng Tiết Trung Hải, nguyên lai nàng vẫn có thể có được hạnh phúc của mình, nguyên lai từ một khắc Nguyệt nhi mở to mắt, con trai của nàng đã một mực từ một nơi nàng không biết bảo hộ nàng cho đến vĩnh viễn. . . . . .