Dụ Đồng
Chương 133 : Trưởng huynh như cha (1)
Ngày đăng: 06:55 19/04/20
Nói đến Y Tư Hàn, tuyệt đại đa số mọi người từ cao đến thấp ở Yển Quốc đều biết hắn. Y Tư Hàn này một năm trước mới mười lăm tuổi đã trở thành Phủ chủ của thiên hạ đệ nhất phủ Thiên Nguyệt phủ, đồng thời cũng là võ lâm tôn giả. Tạm thời không nói địa vị của hắn trên giang hồ tôn quý như thế nào, một thân võ nghệ cao cường như thế nào, dung mạo xuất chúng như thế nào, chỉ riêng việc hắn cùng với đương kim thái tử quan hệ rất tốt mà nói, đã khiến cho vô số người kính sợ ba phần với hắn.
Muốn nói người này nếu sinh vào thời điểm khác, vậy thì được mọi người tôn sùng là chuyện tuyệt đối không thể khác được, thế nhưng không thể so với vị thiên thần luôn bảo hộ Yển Quốc, người kia thật sự làm cho người ta không thể lý giải. Thật sự phải nói là thiên hạ không ai không biết, có lẽ ngay cả hài đồng từ lúc còn nhỏ đều biết Đại Yển Quốc có một vị Thất hoàng tử cực kỳ tôn quý, vị Thất hoàng tử này chính là thiên thần thật sự, từ hoàng thân quốc thích cho tới dân chúng tầm thường, người nào dám bất kính với Thất hoàng tử, cho dù Thất hoàng tử cùng Thái hoàng, Hoàng Thượng và Vương gia đương triều có quan hệ không như bình thường, cũng không ai dám nói Thất hoàng tử một câu không đúng. Thậm chí có người đem bức họa Thất hoàng tử thờ phụng ở trong nhà, cầu được thiên thần phù hộ. Cho nên, một kẻ nho nhỏ trong giang hồ như Y Tư Hàn, tuy rằng năng lực không tầm thường, nhưng so với thiên nhân như Thất hoàng tử mà nói, thì phải là múa búa trước cửa Lỗ Ban. (múa rìu wa mắt thợ)
Kỳ thật, nói đi cũng phải nói lại, Y Tư Hàn nổi danh như thế cũng không phải chuyện khiến kẻ khác khó hiểu. Đúng là bởi vì Thất hoàng tử quá mức tôn quý, mọi người ngược lại không dám tùy tiện lỗ mãng, lại càng không dám tùy tiện bình luận. Chính là, nơi có người thì phải có đề tài để nói, bằng không cuộc sống chẳng phải là sẽ mất đi rất nhiều lạc thú. Nếu như chuyện của thần không thể lấy làm đề tài, mọi người cũng chỉ có thể lấy chuyện tiếp theo, tìm chuyện của người thường đến nói cho qua thời gian, nhằm gia tăng cảm tình. Nhưng nếu người này quá mức bình thường, kia thật sự không thể lấy làm đối tượng đàm luận, cho nên tìm tới tìm lui, mọi người phát hiện, Thiên Nguyệt phủ phủ chủ tân nhậm, chính là người không tồi để chọn. (dân trong nước này rảnh wớ nhỉ -_-)
. . . . . . . . . .
Tửu lâu lớn nhất kinh thành, bên trong Thúy Trúc cư, vài người đang cao hứng đàm luận chuyện mấy ngày trước Thiên Nguyệt Phủ phủ chủ Y Tư Hàn như thế nào dễ dàng bãi bình phân tranh của Tả Minh sơn trang cùng Ngọc Kiếm sơn trang trên giang hồ, tiếng đàm luận bay tới một nhã gian trong góc Thúy Trúc cư.
“Tư Hàn, lần này ngươi lại nổi danh rồi.” Một thiếu niên tuấn dật nho nhã, vận y sam màu xanh đen, trong đôi phượng nhãn đen láy lóe lên một tia bỡn cợt, nhưng trong đó vẫn ánh lên vẻ thâm trầm làm cho người ta không thể bỏ qua.
“Liễu Hàn, đừng nói nữa, ta đã bị ca ta mắng đến chết rồi.” Nhớ tới ca ca của mình, Y Tư Hàn không tự giác sờ sờ mông của mình.
“Nga? Nói như thế nào?” Đương kim thái tử năm ấy mới mười bốn tuổi Ti Liễu Hàn tò mò hỏi, nghĩ đến thân ca ca của Y Tư Hàn, bàn tay đang giơ ly trà củaTi Liễu Hàn dừng lại một chút.
Chú ý tới động tác đối diện của người nọ, Y Tư Hàn làm bộ như không phát hiện, có chút ủy khuất mở miệng: “Kỳ thật ta làm sao lại muốn xen vào, ta khi đó không phải bị ca ta lôi đến Âm sơn tu hành sao? Mới vừa từ trên núi xuống, đang đói đến phát hoảng, vừa lúc thấy Đại công tử của Ngọc Kiếm sơn trang Phùng Khải đón dâu, ta đã nghĩ đi kiếm bữa cơm ăn, ai mà biết tân nương tử kia nguyên bản là vị hôn thê của Nhị công tử Tả Minh sơn trang Tả Khâu Hoành chứ. Tả Khâu Hoành làm sao cho phép lão bà của mình bị người khác cướp đi, ngày đó mang theo mấy trăm người đến Ngọc Kiếm sơn trang cướp tân nương, ta ngày đó đã đói muốn tâm thần bấn loạn, cho nên không cẩn thận đi quản chuyện bao đồng. . .” Nhớ tới chuyện ngày đó, Y Tư Hàn liền bực mình, hắn cũng chính là ở thời điểm hai bên nhân mã động thủ, ra mặt ngăn lại một chút, sau đó suy nghĩ biện pháp bãi bình chuyện này,ai ngờ lại bại lộ thân phận, bị Ngọc Kiếm sơn trang mạnh mẽ giữ lại hai ngày, hại không kịp trở về gặp ca ca đúng hẹn, bị phạt không nói còn bị ca ca mắng nữa, thật sự là mất nhiều hơn được.
“Thất hoàng thúc đối với chúng ta luôn luôn nghiêm khắc, huống chi hắn cũng là thân ca ca của ngươi, không phạt ngươi mới lạ.” Ti Liễu Hàn không một chút đồng tình với Y Tư Hàn.
Kỳ thật thế nhân chỉ biết Y Tư Hàn cùng thái tử giao hảo, lại không biết ở ý nghĩa nào đó mà nói, Y Tư Hàn cùng thái tử cũng có quan hệ thúc chất. Đương kim Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt chính là thân ca ca đồng mẫu dị phụ (cùng mẹ khác cha) của Y Tư Hàn, mà Y Tư Hàn không chỉ là phủ chủ của Thiên Nguyệt phủ, hơn nữa còn là giáo chủ của giang hồ đệ nhất ma giáo Huyết Độc Giáo. Chẳng qua trừ bỏ một ít người ra, người trong thiên hạ chỉ biết thân phận phủ chủ của Y Tư Hàn. Về phần hắn vì sao chính là thân đệ đệ của Thất hoàng tử, thì chính là chuyện cơ mật trong hoàng thất Yển Quốc không thể tiết lộ ra ngoài.
“Ai. . . Không phải khi đó trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có sao, bằng không ta cũng sẽ không đi kiếm cơm ăn a. Sớm biết vậy ta tình nguyện tùy tiện đến nhà ai xin cái bánh mỳ, cũng không đi ăn cái gì rượu mừng.” Nghĩ đến ánh mắt ca ca ngày ấy lạnh như băng, Y Tư Hàn hối hận không sao tả nổi.
“Ha ha. . .” Nhìn người hữu khí vô lực nằm ở trên nhuyễn tháp, Ti Liễu Hàn cười ra tiếng. Mấy người bọn họ thường xuyên bị hoàng thúc mang đến trên tòa Âm sơn đó, sau đó để mặc cho bọn họ một mình ở nơi nào đó ngụ vài ngày, hơn nữa phải trong thời gian quy định chạy về hoàng cung. Ở trên núi không chỉ phải hoàn thành việc hoàng thúc giao cho, tu hành, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tự mình giải quyết. Chẳng qua lần này Y Tư Hàn thật xấu số, đang lúc ngủ bị mang đến trên núi, cho nên trong người không có một xu, đã lên núi rồi mà chưa đến thời điểm là tuyệt đối không thể xuống núi. Âm sơn là tòa núi hoang, cũng khó trách Y Tư Hàn đói đến luống cuống.
“Tốt lắm, ngươi cũng đừng giận. Dù sao hoàng thúc cũng không thật sự giận ngươi, hơn nữa không phải đã phạt ngươi rồi sao? Ngươi còn làm ra bộ dáng sắp chết tới nơi làm gì.” Ti Liễu Hàn cảm thấy mình cười cũng đủ rồi, bắt đầu an ủi đồng bọn đang dị thường uể oải.
“. . . . . . Khi đó, nương cùng cha ngươi đều nghĩ rằng chết chắc rồi, nhưng sau mới biết được, đó là ca ngươi và Thái hoàng cùng nhau hợp diễn, vì muốn làm cho nương ra cung, cùng cha ngươi sống cuộc sống mà nương hằng mong. Thái hoàng lúc trước vì không cho nương quá mức tưởng niệm ca ngươi, cũng không muốn cho ca ngươi vì nương mà lo lắng, liền an bài người giúp nương điều dưỡng thân mình, sau đó mới có ngươi.” Nhìn thấy tiểu nhi tử đã có chút nức nở, Tiêu Lâm cười khẽ, “Ca ngươi ca từ nhỏ luôn che chở nương, không cho nương chịu một chút ủy khuất nào. Lúc sinh ngươi, nương đau đớn mà kêu lên, lúc ấy ca ngươi từ trong cung chạy tới, sợ nương có nguy hiểm. Từ lúc bắt đầu sinh, ca ngươi cùng cha ngươi đều đợi ở bên ngoài, sau lại nghe nương kêu rất thảm, ca ngươi cái gì cũng không quản liền vọt vào, thiếu chút nữa đem bà đỡ của nương hù chết, ha ha ha ha. . . . . .” Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Tiêu Lâm hạnh phúc nở nụ cười.
“Ca ngươi lúc ấy cái gì cũng không nói, chính là gắt gao nắm chặt tay nương, lúc ấy nương liền cảm thấy được một chút cũng không đau, sau đó một canh giờ liền đem ngươi sinh hạ.” Nói tới đây, Tiêu Lâm trên mặt tràn đầy hạnh phúc, “Bất quá bởi vì ngươi làm cho nương đau như vậy, cho nên sau khi ngươi đi ra, ca ngươi liền đánh một cái vào mông ngươi. . . . . .” Nhớ lại thanh âm vang dội của bàn tay lúc đó, Tiêu Lâm có chút ngượng ngùng nhìn tiểu nhi tử, “Cái kia. . . Ca ngươi khí lực luôn luôn khá lớn, cho nên hắn lúc trước cũng chỉ là tùy tiện đánh một chút thay nương xả hết giận, lại không nghĩ rằng cư nhiên ở trên mông ngươi để lại chưởng ấn. . . . . .” Tiêu Lâm không dám nói kì thực Hàn Nguyệt lúc ấy chính là mạnh mẽ đánh một chưởng, mông đều xuất huyết, nếu không phải đây là đứa nhỏ nương hắn vất vả sinh hạ, phỏng chừng sẽ không là một cái tát đơn giản như vậy. Đương nhiên, tuy rằng không đem Tư Hàn đánh chết, cũng đã làm cho hắn khóc chết.
“Kia. . . Ca ca có phải hay không còn trách ta. . .” Y Tư Hàn có chút buồn bã lo lắng, cũng không phải hắn cố ý làm cho nương đau nha, nữ nhân nào sinh đứa nhỏ cũng đều đau thôi. . . . Nhu nhu cái mông đáng thương của mình. . . (Ruby: xoa xoa mông Su, đau hêm -3-/ Su: ta vạt mỏ mợ h X-()
“Tư Hàn. . . Ngươi nên hiểu ca ngươi, hắn không phải người hay mang thù, chỉ có người mà hắn để ý hắn mới có thể càng thêm nghiêm khắc. Mười mấy năm qua, ngươi có thể nói là ca ngươi một tay dạy dỗ, trưởng huynh như cha. . . Ca ngươi đã làm đến điểm này .” Không muốn cho tiểu nhi tử có chút suy nghĩ không hay gì, Tiêu Lâm ôn nhu khuyên giải an ủi.
Y Tư Hàn gật gật đầu, từ sau khi hắn vào kinh thành, hắn cơ hồ đều là lớn lên ở trong hoàng cung. Ca ca đem hắn mang theo bên người, dạy hắn võ công, đốc xúc hắn tu hành, tuy rằng rất ít cùng hắn nói chuyện, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đối với hắn, ca ca là bất đồng. Sờ sờ khuyên tai của mình, lại nhớ đến lỗ tai ca ca cũng đeo khuyên tai tương tự, Y Tư Hàn đang thất vọng đau khổ cũng cảm thấy thoải mái hơn, có lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều. Nhìn thấy mẫu thân đang cười mỉa, Y Tư Hàn không có hảo ý hỏi: “Nương. . . Ngươi thấy ca ca cười bao giờ chưa?”
“Không có. . .” Nghĩ đến đây, Tiêu Lâm ai oán.
“Hắc hắc. . . Mẫu thân. . . Ta đã thấy nga. . .” Trong ánh mắt Y Tư Hàn hiện lên một đạo tinh quang tà ác, ai bảo mẫu thân rất không có suy nghĩ, cư nhiên đối với đứa con mình bỏ đá xuống giếng.
“Cái gì? ! Ngươi như thế nào có thể thấy qua! ! !” Tiêu Lâm nghe vậy không thể tin được hô to một tiếng, sau đó nhảy dựng lên liền đánh về phía tiểu nhi tử.
“Ha ha. . . Nương, ta ở trong cung thấy được nga. . . .” Y Tư Hàn vừa chạy, vừa tiếp tục kích thích thân mẫu của mình.
“Ta không tin. . . Ngươi làm sao dám! ! Ngươi cư nhiên. . . cư nhiên nhìn thấy trước nương ngươi. . .” Đuổi không kịp đứa con, Tiêu Lâm thở hồng hộc ngừng lại, sau đó nắm lấy thư lẫn bút bên người ném qua, từ hôm nay trở đi, ngươi và ta thệ bất lưỡng lập lập lập lập! ! ! (thề không sống còn hay thề không đội trời chung =]]]]])
“Cô gia. . . . . .” Lâm Xuân nghe thấy phòng trong lại diễn võ phụ, bất đắc dĩ thở dài.
“Lâm Xuân. . . Chuyện mẫu tử bọn họ ngươi cũng đừng quản, ta đi cửa hàng nhìn xem, ách. . . . . . Chờ bọn hắn nháo xong rồi, ngươi cho người đi gọi ta một tiếng.” Sợ hại đến cá trong chậu (= tai bay vạ gió) Nghĩa Hải lập tức nâng lòng bàn chân vọt ra ngoài, còn ngốc nghếch ở lại không chừng hắn sẽ bị cái gì đó rớt trúng.
“Phanh!” Thanh âm ghế dựa ngã xuống đất từ phòng trong truyền ra, vài tiếng sư tử Hà Đông rống hỗn loạn cùng tiếng kêu đau đớn của thiếu niên. . . thanh thanh dễ nghe….