Dụ Đồng
Chương 15 :
Ngày đăng: 06:53 19/04/20
“Hoàng thượng… làm sao bây giờ… Nguyệt nhi đã nhảy gần hai canh giờ rồi!” Tiêu Lâm lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn. Cho dù không phải Phượng Hoàng Triều Phụng đi nữa thì nhảy liên tục hai canh giờ, ngay cả người lớn cũng không thể nào trụ được.
Ti Ngự Thiên không nói gì cả, mà chỉ lặng yên quan sát Ti Hàn Nguyệt. Tầm mắt nó vẫn chưa lúc nào rời khỏi hắn.
Một lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng : “Hoàng hậu, Nguyệt nhi sẽ không sao đâu. Nàng cứ yên lặng nhìn đi.” Vẻ mặt cùng giọng nói Ti Ngự Thiên lúc này làm người ta có cảm giác, sự kích động, lo lắng vừa rồi chỉ là ảo giác. “Nguyệt nhi sẽ không để việc gì xảy ra với mình. Hoàng hậu, chẳng lẽ nàng không tin con mình sao?” Vẫn không quay đầu lại nhìn Tiêu Lâm, Ti Ngự Thiên nói với nàng.
Nghe hoàng thượng nói thế, Tiêu Lâm chậm rãi nuốt những giọt nước mắt đang chực tràn ra vào lòng, chăm chú nhìn thân hình bé nhỏ vẫn đang nhảy múa giữa sân. Đúng vậy, nàng sao có thể quên con nàng là người như thế nào!? Con nàng sao có thể làm nàng thương tâm được.
Ngay khi Tiêu Lâm bắt đầu bình tĩnh trở lại, động tác của Ti Hàn Nguyệt đột nhiên nhanh hơn, hai tay dang ra hướng về phía Ti Ngự Thiên, tiếng chuông bất ngờ im bặt. Ngay lúc Hàn Nguyệt dừng lại, Ti Ngự Thiên cảm thấy có cái gì đó đập mạnh vào ngực mình rồi mới trở lại bình thường. Hắn đột nhiên đứng dậy, rồi lại ngây người nhìn Hàn Nguyệt lúc này đang thở hổn hển, đôi mắt nhắm nghiền lại. Ngay khi Ti Ngự Thiên đứng dậy, tất cả mọi người ở đây cũng lập tức đứng lên. Không ai nói gì cả, cũng không ai dám nói gì cả.
Hơi thở dần dần trở lại bình thường, Ti Hàn Nguyệt buông tay xuống, từ từ mở mắt. Mọi người tưởng chừng như lại nín thở lần nữa. Tựa như vạn ngàn tia sáng xua tan đám mây đen dầy đặc, ánh sáng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rực rỡ, cuối cùng lòa đi che mắt mọi người. Khi đôi mắt ấy hoàn toàn mở ra, dường như toàn bộ ánh sáng xung quanh đều bị hút vào trong nó, rồi lại được tỏa ra mãnh liệt hơn, rực rỡ hơn trước nhiều lần. Phải diễn tả đôi mắt ấy thế nào đây?
“Phượng Hoàng Triều Phụng, phụ hoàng, lễ vật của ta.” Thanh âm giọng nói của Ti Hàn Nguyệt khiến những kẻ tham dự yến hội đêm nay sau vô số lần kinh hãi lại bắt đầu náo loạn. Phượng Hoàng Triều Phụng, thật sự là Phượng Hoàng Triều Phụng. Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt sao có thể nhảy được nghi thức đấy. Hơn nữa, mới chỉ năm tuổi mà hình dáng, thanh âm đã… Cả hội trường gần như điên cuồng.
Không màng đến phản ứng của mọi người, nói xong, Ti Hàn Nguyệt liếc nhìn Ti Ngự Thiên rồi đi về vị trí của mình. Nhưng mới chỉ đi được một bước, nó đã gục xuống, ngất đi.
“Nguyệt nhi!!!”
“Chủ tử!!!”
“Thất điện hạ!!!”
“Ta đáp ứng.” Hàn Nguyệt vẫn trả lời một cách nhanh chóng. Trong lòng nó, chỉ có chết trên tay người khác mới là chuyện nguy hiểm thực sự, mà nó sẽ không dễ dàng chết được, nên Hàn Nguyệt rất nhanh đáp ứng yêu cầu của phụ hoàng. Điều này Ti Ngự Thiên hoàn toàn không nghĩ đến.
Sau khi Hàn Nguyệt đáp ứng, tâm trạng Ti Ngự Thiên mới hơi bình tĩnh lại. Thấy Hàn Nguyệt đang giật giật tay áo mình, Ti Ngự Thiên ngẩng đầu lên hỏi : “Chuyện gì vậy?”
“Có tác dụng không?” Hàn Nguyệt đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.
Ti Ngự Thiên ngây người một lúc mới hiểu được : “Chẳng thấy gì cả.”
“Thì ra là giả.” Âm thanh có chút thất vọng. Xem ra Phượng Hoàng Triều Phụng chẳng có công hiệu gì cả, sức mạnh phải qua rèn luyện mới thu được. Còn khiến mình rã rời lâu như vậy, Hàn Nguyệt giờ chỉ muốn đem quyển sách kia đi xé nát.
“Ngươi tìm thấy nó ở đâu?” Ti Ngự Thiên hỏi.
“Tàng Thư Các.”
Ti Ngự Thiên gật đầu rồi nói : “Những chuyện viết trong sách chưa chắc đã là thật. Có khi chỉ là những lời đồn sai lệch mà thôi. Nếu truyền thuyết về Phượng Hoàng Triều Phụng là thật, thì sao hàng trăm năm nay vẫn không thấy xuất hiện. Lần sau đọc được mấy chuyện như thế này thì chỉ nên xem để biết, đừng đem ra thử làm gì. Vô hại thì thôi, nếu xảy ra vấn đề gì thì đúng là lợi bất cập hại.”
“Hiểu rồi.”
Nghe Hàn Nguyệt trả lời, Ti Ngự Thiên mới hơi yên lòng. Rồi hắn ôm chặt lấy Hàn Nguyệt hơn, đôi mắt vừa hiện lên một tia quang mang trong chốc lát đã nhắm lại.