Dụ Đồng

Chương 16 :

Ngày đăng: 06:53 19/04/20


“Bộp” Có tiếng sách vở rơi trên mặt đất.



“Ti Hoài Ân, ngươi có ý gì?”



“Nhị… nhị ca, đệ… đệ không cố ý.”



“Nhị ca? Không dám. Nhỡ ngày nào đó ngươi đầu độc ta thì sao đây? Đúng không, tam đệ?”



“Đúng vậy, chúng ta sao có thể làm ca ca hắn được, nếu không e có ngày, chết thế nào cũng không biết.”



“Đệ… đệ không đầu độc ai cả.”



“Không có? Bây giờ thì chưa nhưng ai biết sau này ngươi có làm hay không? Đừng quên, bà mẹ trong Lãnh cung của ngươi rất thích đầu độc người khác. Ai có thể cam đoan con ả sẽ không làm thế. Đúng không, lão tam?”



“Đệ không có…” Âm thanh nghẹn ngào như muốn khóc.



“Nhị ca, huynh xem, hắn lại sắp khóc nữa rồi. Thật vô dụng. Cứ làm như chúng ta đang bắt nạt hắn không bằng.”



“Đúng vậy, thật là mẹ nào con nấy, ha ha ha ha…”



Ngũ hoàng tử Ti Cẩm Sương nhìn màn kịch ngày nào cũng lặp đi lặp lại, ngoài mặt vẫn mỉm cười nhưng trong mắt ý cười đã biến mất. Lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, những người khác cũng đều vô cảm ngồi xem trò hề trước mắt, Cẩm Sương bèn đưa mắt về xem tiếp.



Ti Hoài Ân là con của Nhàn quý phi, kẻ năm ấy đã hạ độc Tiêu hoàng hậu. Năm ngoái phụ hoàng đột nhiên ân chuẩn cho hắn có thể cùng bọn họ đến Thái thư viện học tập. Mà lão nhị, lão tam dường như phát hiện được một món đồ chơi thú vị mới, suốt ngày tìm đủ mọi loại lý do để ăn hiếp bát đệ.



Mặc dù rất ngứa mắt nhưng Cẩm Sương sẽ không can thiệp. Dẫu sao đây cũng là hoàng gia. Đám hoàng tử bọn họ đừng mong có cảnh huynh đệ thuận hòa. Cho dù hắn quan hệ rất tốt với Tứ ca Ti Lam Hạ, nhưng Cẩm Sương vẫn không biết Ti Lam Hạ thực sự đang suy tính cái gì. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội hiểu rõ hắn. Nghĩ đến các huynh đệ của mình, trong đầu Cẩm Sương hiện lên một bóng người.




“Rồi, ngày mai đi” Âm thanh đã có chút rõ ràng hơn.



“Nguyệt nhi.” Ti Ngự Thiên lại tiếp tục gọi.



Lúc này, cái đầu nhỏ bé đang dúi vào trong lồng ngực hắn mới khẽ nhúc nhích, rồi từ từ ngẩng lên. Nếu phụ hoàng gọi nó lúc nó đang mơ màng buồn ngủ như thế này thì chắc chắn có chuyện cần nói. Hàn Nguyệt ngóc đầu lên nhìn Ti Ngự Thiên chờ đợi.



“Nguyệt nhi, năm ngoái phụ hoàng đã cho bát đệ của ngươi, Ti Hoài Ân đến thư viện học.” Ngần ngừ trong giây lát, Ti Ngự Thiên ôm chặt lấy Hàn Nguyệt, bắt đầu nói.



“Uhm?” Hàn Nguyệt không hiểu phụ hoàng muốn nói gì.



“Mẫu phi của hắn là Nhàn quý phi hiện đang bị giam giữ trong Lãnh cung, cũng chính là kẻ năm xưa đã đầu độc mẫu hậu của ngươi.” Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng giải thích. Mặc dù Nhàn quý phi đã gây nên chuyận tày đình nọ, suýt nữa hại chết Ti Hàn Nguyệt nhưng dù sao Hoài Ân cũng là con hắn. Hắn không thể bỏ mặc con ruột của mình ở lãnh cung tự sinh tự diệt được. Lúc đầu đặt tên nó là Hoài Ân cũng hi vọng đứa trẻ này hiểu được, vì sao hắn lại tha mạng cho nó.



“Ừm.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt trả lời, chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Đôi mắt vẫn nhìn phụ hoàng đầy nghi hoặc.



“Ngươi không ngại chứ?” Ti Ngự Thiên nói ra mối lo lắng trong lòng hắn bấy lâu nay.



“Vì sao phải ngại?” Ti Hàn Nguyệt kỳ quái nhìn phụ hoàng. Chuyện này liên quan gì đến nó.



Nhìn Hàn Nguyệt như vậy, Ti Ngự Thiên khẽ cười một tiếng, rồi lại xiết chặt thân hình đang nằm trên người hắn, nói : “Không có gì. Ngủ đi. Ngày mai ngươi phải dậy sớm đấy.” Hắn sao lại quên tính cách của đứa con cưng này chứ, nó đâu thèm để ý mấy chuyện vặt vãnh thế này.



“Uhm.” Ti Hàn Nguyệt an tĩnh nằm trong lồng ngực của phụ hoàng, nhắm mắt ngủ tiếp.