Dụ Đồng
Chương 18 : Pn3
Ngày đăng: 06:53 19/04/20
Ti Hàn Nguyệt đã tròn năm tuổi. Theo quy củ của hoàng tộc Yển quốc, thì đó là tuổi phải tới Thái Thư Viện học tập. Nhưng vì sau sinh nhật của nó chỉ một tháng là đến cuối năm nên Ti Ngự Thiên cũng không yêu cầu nó sinh nhật xong phải đến Thái Thư Viện ngay. Bởi vậy, so với các hoàng tử khác, Hàn Nguyệt đi học muộn hơn hai tháng. Hôm nay vốn là ngày đầu tiên nó đến thư viện nhưng Hàn Nguyệt lúc này đang…
“Chủ tử… Đến giờ dậy rồi. Hôm nay ngài phải đến Thái Thư Viện…” Nhìn chủ tử lúc này vẫn nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền không hề có động tĩnh, Huyền Ngọc nhẹ giọng gọi. Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, tâm trạng Huyền Ngọc bắt đầu trở nên lo lắng. Đáng nhẽ ra hôm nay, chủ tử phải dậy từ đầu canh năm, rửa mặt dùng bữa, nửa canh giờ sau phải đến Thái Thư Viện rồi. Nhưng lúc này đã là canh năm một khắc*, chủ tử vẫn chưa có dấu hiệu gì là chuẩn bị tỉnh giấc cả.
“Chủ tử… Chủ tử, ngài tỉnh ngủ chưa? Đến giờ dậy rồi.” Huyền Ngọc rón rén lại gần giường Hàn Nguyệt, sau đó lấy tay nhẹ nhàng lay lay nó.
Thân hình đang chôn vùi trong mớ chăn gối trên giường lúc này mới khẽ động đậy, đôi mắt bình thường khiến người khác không dám nhìn thẳng vào chậm rãi mở ra, rồi lại đóng lại, rồi mở ra, cứ thế lặp lại mấy lần. Cuối cùng nó cũng hoàn toàn tỉnh hẳn.
“Chủ tử? Ngài tỉnh ngủ chưa? Đến giờ dậy rồi. Hôm nay ngài phải đến Thái Thư Viện đấy.” Thấy đôi mắt của chủ tử đã hoàn toàn mở hẳn, không nhắm lại nữa, Huyền Ngọc ngay lập tức nói, chỉ sợ sau một thoáng thôi, cặp mắt khiến người khác hít thở không thông ấy lại khép lại.
Một lát sau, thân hình đang nằm gọn trên giường mới có phản ứng, xoay người, từ từ ngồi dậy, xuống giường. Tối hôm qua trăng rất sáng mặc dù trời vẫn lạnh như trước, cho nên, sau khi ra lệnh cho Huyền Ngọc, Huyền Thanh lui xuống, Hàn Nguyệt mới mở cửa sổ, đắm mình trong ánh trăng cả đêm, cho đến khi trăng lặn. Ánh trăng mùa đông có vẻ rất lạnh lẽo băng giá. Nhưng nghĩ đến lần trước, tại yến tiệc mừng sinh nhật của phụ hoàng, nó đã phải khổ cực kiềm chế những bực bội, khó chịu trong lòng như thế nào cùng với sau đó, nó đã kiệt sức ngất đi ra sao, Hàn Nguyệt càng huấn luyện mình nghiêm khắc hơn. Cho dù hậu quả của việc cả đêm ngồi dưới ánh trăng là thân thể nó càng lúc càng lạnh giá, lạnh đến mức nó không còn cảm giác gì nữa.
Có thể do không gian thế giới khác nhau, ở nơi này, Hàn Nguyệt không cách nào đề cao được năng lượng cùng với thể lực dễ dàng như ở Thiên triều. Cho dù năng lực vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhưng tốc độ và lực tăng trưởng đã giảm đi rất nhiều. Vì vậy, chỉ cần ở trong cung điện riêng của nó, chỉ cần đêm đó có ánh trăng, cho dù trời có lạnh đến mấy, Hàn Nguyệt cũng không ngừng luyện tập.
Ngay sau ngày sinh nhật tròn năm tuổi, Hàn Nguyệt đã rời Di Hiên cung chuyển sang sống ở một cung điện khác. Mặc dù theo quy củ, hoàng tử sau khi lên tám mới phải rời xa mẫu thân độc lập sinh sống, nhưng tại Di Hiên cung, người đến kẻ đi nhiều vô kể, ở đó cũng rất bất tiện. Hơn nữa, nửa năm nay, sau buổi tiệc sinh nhật của phụ hoàng, số người đến tẩm cung của mẫu hậu muốn gặp nó ngày càng tăng, kể cả mấy người trong gia tộc của mẫu hậu. Cho nên, Hàn Nguyệt mới yêu cầu phụ hoàng cho nó chuyển ra ngoài độc lập sinh sống. Mà Ti Ngự Thiên ngay lập tức ban cho nó một tòa cung điện gần tẩm cung của hoàng đế nhất, tứ danh Nguyệt Tiêu điện.
Nó rời đi, mẫu hậu cũng không có phản ứng gì thái quá. Nàng chỉ yêu cầu nó, hai ngày phải đến vấn an nàng một lần. Đối với Hàn Nguyệt, yêu cầu này thuộc dạng ‘chấp nhận được’. Dù sao nàng cũng là mẫu thân duy nhất của nó. Chỉ cần yêu cầu của nàng không có gì quá đáng, Hàn nguyệt sẽ không cự tuyệt.
Để cho Huyền Ngọc, Huyền Thanh giúp mình thay quần áo, rửa mặt xong, Hàn Nguyệt ăn đơn giản chút gì đó, rồi đi theo Lý Đức Phú lúc này đang đứng chờ ở ngoài, đến Thái Thư Viện. Giống như lần trước đi chọn nô tài, phụ hoàng vẫn phái Lý Đức Phú đến đưa nó đi. Phụ hoàng làm vậy có ý gì, Hàn Nguyệt không rõ nhưng nó cũng không hỏi gì. Nó mặc dù chưa ghé qua Thái Thư Viện lần nào nhưng cũng biết nó ở đâu, cần gì phải sai người đến đưa đón. Nhưng chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, Hàn Nguyệt cũng không thèm để ý.
Lúc ngủ dậy, Hàn Nguyệt cũng không có tật xấu nào. Dù chỉ ngủ chưa đầy hai canh giờ, nhưng nó cũng không vì ngủ chưa đủ giấc mà nổi giận. Năm xưa, để đề phòng những cuộc tấn công bất ngờ, nó đã từng không chợp mắt suốt năm ngày năm đêm liền. So với lúc đó thì bây giờ như thế đã là quá tốt rồi. Vẫn khoác chiếc áo choàng quen thuộc, đi theo ánh nến leo lét, Hàn Nguyệt bình thản sải bước. Nhưng lúc sắp đến Thái thư viện, nó đột nhiên dừng lại.
Lý Đức Phú đột nhiên cảm thấy hơi bất an, sao bỗng dưng Thất điện hạ lại dừng lại. Nghĩ đến ‘thảm cảnh’ lần trước hắn hộ tống điện hạ tới Nội Thị cung chọn người, lo lắng lại dấy lên trong lòng Lý Đức Phú. Nhìn về phía trước, mấy vị hoàng tử khác đã có mặt trong Thái Thư Viện rồi. Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ đang cười đùa rì rầm với nhau cái gì đó. Lục điện hạ đang nói chuyện cùng với Tứ điện hạ và Ngũ điện hạ. Đại điện hạ đang ngồi đọc sách. Vẫn bình thường như mọi ngày mà, có gì kỳ lạ đâu. Đột nhiên, thân hình trước mặt hắn động đậy. Hàn Nguyệt xoay người, đi về hướng ngược lại. Hướng đó… hướng đó là hướng trở về mà…?
So với những đứa trẻ khác, Nguyệt nhi rất thông minh, nhưng đồng thời, nó cũng có những tính cách trẻ con bình thường không có. Lắm lúc, lời ăn tiếng nói cử chỉ hành động của Hàn Nguyệt y như người lớn, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa trẻ. Ti Ngự Thiên vốn định tìm người truyền thụ võ công cho nó nhưng hắn vừa đề cập đến chuyện này, Hàn Nguyệt đã từ chối. Nếu Hàn Nguyệt không thích tập võ, vậy hắn chỉ có thể dùng một phương pháp khác để dạy nó cách bảo vệ bản thân mình.
Nghe phụ hoàng nói vậy, Hàn Nguyệt nhắm mắt lại, một cảm giác vô cùng kỳ quái dâng lên trong lòng. Đến tận bây giờ, không ai cho rằng, nó cần được bảo vệ, bởi vì nó có năng lực tự bảo vệ chính bản thân mình. Kiếp trước, mọi người sợ hãi nó không chỉ bởi vì dung mạo phi phàm mà còn là vì sức mạnh vô biên không người sánh được nó đang sở hữu. Nhưng lúc này, con người đang ngồi trước mặt nó, phụ hoàng kiếp này của nó, lại cho rằng nó cần được bảo vệ. Và để bảo vệ nó, phụ hoàng mới cho nó đi học cách đối nhân xử thế. Hàn Nguyệt cảm thấy, nghe được những lời này xong, trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực nó bỗng nhói lên một chút. Nó không biết chuyện này là như thế nào.
Bảo vệ chính mình sao, bảo vệ…
Cứ như vậy, Hàn Nguyệt vẫn nhắm mắt nằm im, Ti Ngự Thiên vẫn chăm chú nhìn đứa con cưng của hắn, trong phòng yên tĩnh lạ thường. Một canh giờ sau, Hàn Nguyệt mở mắt ra, nhìn phụ hoàng nói : “Hai năm. Hai năm sau ta sẽ đi.”
Đúng vậy, hai năm! Trong vòng hai năm tới, nó sẽ cố gắng áp chế tính khí thất thường của mình, cố gắng luyện tập để cho không kẻ nào trên thế giới này có thể tổn thương được nó, sẽ học hỏi kinh nghiệm đối nhân xử thế của người khác đồng thời cũng suy nghĩ kỹ càng xem, về sau Nghiệt Đồng nên phải làm gì. Cho nên, nó tự cho mình thời gian hai năm.
Nhìn những tia ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên chậm rãi lên tiếng : “Được, hai năm, phụ hoàng cho ngươi hai năm. Hai năm sau, ngươi phải đến thư viện học tập.”
Hai năm sau, Hàn Nguyệt bảy tuổi. So với các hoàng tử khác, nó đến thư viện muộn hơn hai năm, mà Ti Ngự Thiên vẫn không biết, lời nói năm ấy của hắn đã mang đến cho Yển quốc những ảnh hưởng như thế nào.
=== ====== ====== ===
_ Một khắc : ngày xưa dùng cái gáo đồng, giữa châm một lỗ để nước dần dần rỏ xuống, để định thời giờ, gọi là khắc lậu. Theo đồng hồ bây giờ định cứ mười lăm phút là một khắc, bốn khắc là một giờ. Canh năm một khắc khoảng 5h15.
_ Trăm tuổi : nói đơn giản là về với tổ tiên.