Dụ Đồng
Chương 27 :
Ngày đăng: 06:53 19/04/20
“Ngũ ca, huynh nói xem, tại sao thất đệ vẫn còn chưa đi học lại? Hơn một tháng rồi, ngay cả nhị ca lẫn tam ca đều đã đến cả.” Dưới tàng cây, Thanh Lâm một bên buồn chán dùng cơm trưa, một bên dò hỏi ngũ ca đang ngồi bên cạnh.
“Huynh cũng không biết. Có lẽ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn.” Cẩm Sương ôn nhu đáp. Hắn cũng không biết tại sao thất đệ vẫn chưa đi học lại. Nhìn hai bóng người giờ đã vô cùng an phận đằng xa, trong mắt hắn lại hiện lên một tia phẫn nộ. Nếu không phải bọn họ bày trò quá đáng, thất đệ cũng không bị thương nặng đến vậy. Đến giờ, hắn vẫn còn không dám nhớ lại bàn tay máu me đầm đìa đó.
“Cũng đúng. Thất đệ bị thương nặng thế cơ mà. Lúc đó, đệ chỉ liếc qua một lần đã không dám nhìn lại nữa. Đổi lại là đệ chắc chắn chịu không được. Thế mà thất đệ không rơi lấy một giọt nước mắt. Phụ hoàng cũng thật là… tại sao không cho chúng ta đi thăm thất đệ chứ? Chúng ta có làm gì ồn ào đâu.” Thanh Lâm lại bắt đầu than thở. Hắn không hiểu vì sao phụ hoàng không cho bọn hắn tới. Bọn hắn có làm ồn đâu.
“Nghe mẫu phi nói, khi châm cứu cho thất đệ phải cực kỳ cẩn thận, một chút sơ sẩy thôi là mọi công sức từ đầu đến cuối sẽ đổ sông đổ bể cả. Có thể vì thế nên phụ hoàng mới không cho chúng ta tới.” Lam Hạ lạnh nhạt nói.
“Thì chúng ta chọn khi khác đến. Thế cũng không được sao?” Thanh Lâm vẫn cảm thấy nghi hoặc. Lúc châm cứu thì thôi, tại sao cả những lúc khác phụ hoàng cũng không cho bọn hắn tới.
“Phụ hoàng làm gì đều có mục đích. Có lẽ người sợ chúng ta quấy rầy không cho thất đệ tĩnh dưỡng. Lục đệ, đệ cũng đừng băn khoăn nữa. Dù sao thất đệ thương thế khỏi hẳn sẽ đi học lại ngay thôi.” Cẩm Sương nhẹ nhàng an ủi.
"Vâng.” Thanh Lâm vẫn có chút buồn bực không vui, lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa. Thất đệ không khó đến gần như trong tưởng tượng của hắn, một chút cũng không. Đệ ấy còn cho hắn thịt khô để ăn. Tại sao không được đến thăm cơ chứ?
Nhìn Thanh Lâm vẫn không vui lên chút nào, Cẩm Sương Lam Hạ cũng chỉ còn biết cắm cúi ăn cho xong bữa.
…
“Thất đệ? Đệ đi học lại rồi à, tay khỏi hẳn chưa?” Vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt bước vào thư viện, Thanh Lâm đã vui vẻ gọi. Những người khác cũng nhanh chóng nhìn ra cửa. Mấy hôm trước còn đang ngồi nghĩ xem bao giờ thất đệ đi học lại được, hôm nay thất đệ đã đến rồi. Thanh Lâm cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Ừ.” Lạnh nhạt đáp lại, Hàn Nguyệt đi về vị trí của nó. Bởi vì thời tiết quá nóng, hôm nay, nó cũng không mặc áo choàng nữa mà ăn mặc bình thường đi đến thư viện.
“Thất đệ, tay đã lành hẳn chưa? Không còn di chứng gì nữa chứ?” Thấy Hàn Nguyệt đã yên chỗ, Cẩm Sương liền tiến đến hỏi, rồi nhìn xuống tay nó.
Mặc dù rất kỳ quái vì sao ai gặp nó cũng đều hỏi tay thế nào rồi, trầy da chút xíu thôi có gì đáng quan tâm, nhưng Hàn Nguyệt vẫn đặt tay lên bàn trả lời. “Ừ, tốt rồi.”
Vốn cũng chẳng sao cả, nhưng phụ hoàng cứ bắt nó phải tĩnh dưỡng đến khi nào vết thương lành lặn hẳn mới cho ra ngoài. Cũng vì chuyện đó mà nó và phụ hoàng đã cãi nhau một trận.
Một lúc sau, mọi người mới định thần lại sau những gì vừa chứng kiến. Thanh Lâm hớn hở kêu to: “Thất đệ, đệ thật là lợi hại nha~~~” Nói xong nhào vào định ôm lấy Hàn Nguyệt. Ngay lập tức, một bàn tay nhỏ bé chặn trước ngực hắn ngăn cản không cho hắn lại gần. Thanh Lâm liền chuyển sang ôm lấy tay Hàn Nguyệt lắc qua lắc lại.
“Buông tay!”
“Không buông! Thất đệ, vừa rồi đệ thật là lợi hại nha~~” Thanh Lâm cực kỳ hưng phấn, hưng phấn đến độ không còn biết sống chết là gì. He he, ôm được tay thất đệ rồi, nhưng chỉ nháy mắt sau…
“A!” Thanh Lâm đã bị Hàn Nguyệt quăng xuống sàn. Nhưng Thanh Lâm chẳng tức giận chút nào, ngược lại còn ngoác miệng ra cười. Thấy thế, những người khác cũng cười rộ theo. Chỉ có vài người, trong mắt hiện lên vẻ gượng gạo, mất tự nhiên.
Nhìn Thanh Lâm vẫn ngồi bệt trên mặt đất cười tươi roi rói, Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy, hôm nay đến thư viện quả là một quyết định sai lầm. Một đám người điên!
…
“Biểu ca, lần này huynh nhất định phải giúp muội” Thần quý phi ngày nào giờ đã bị giáng xuống làm Thần phi Tống Tư Ngưng ngồi trong cung điện của ả khóc lóc than vãn với Ung thân vương Ti Khải Thiên. “Hoàng thượng chỉ vì Thất hoàng tử bị thương một tay thôi mà đối xử với muội và Vũ nhi như thế. Biểu ca, lần này huynh nhất định phải giúp muội nha. Từ sau khi bị giáng xuống hàng phi, bọn phi tần trước kia cung kính lễ phép với muội bao nhiêu thì giờ mỉa mai châm biếm muội bấy nhiêu. Ngay cả Vũ nhi cũng không được tôn trọng như trước. Đồ dùng đưa đến chỗ muội chất lượng cũng kém đi rất nhiều. Biểu ca, gặp hoàng thượng, huynh nhất định phải nói giùm muội. Ô ô ô ô ô… Muội chỉ còn biết trông cậy vào huynh thôi.”
Ti Khải Thiên nhìn biểu muội của hắn đang khóc lóc nức nở, nghiêm túc trả lời: “Muội yên tâm, biểu ca nhất định sẽ giúp muội. Nhưng mà muội cũng biết, cánh tay của Thất hoàng tử thiếu chút nữa là tàn phế. Hoàng thượng lại yêu thương nó như thế, nên chắc chắn, việc này người sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Muội phải chịu khó chờ đợi. Đến khi nào cơn giận của hoàng thượng nguôi ngoai, biểu ca nhất định sẽ khuyên hoàng thượng cho. Bất luận thế nào, biểu ca cũng sẽ giúp muội. Nhưng tính tình hoàng thượng thế nào muội cũng biết, cho nên đừng sốt ruột làm gì, cứ thong thả chờ đợi. Yên tâm đi! Muội là biểu muội duy nhất của ta. Ta không giúp muội thì còn giúp ai!”
“Ô ô ô ô ô, biểu ca, muội biết huynh thương muội nhất mà.” Nghe biểu ca trả lời như thế, Thần phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Hoàng thượng rất kính trọng vị hoàng huynh duy nhất này. Có biểu ca hỗ trợ, ả nhất định sẽ được phong làm quý phi một lần nữa. Hừ, đến khi đó, tất cả những kẻ nào sỉ nhục ả lúc này, ả sẽ không buông tha cho dù chỉ một kẻ.
“Được rồi, ta về trước. Muội cũng đi nghỉ ngơi cho khỏe.” Thấy Tống Tư Ngưng đã bình tĩnh trở lại, Ti Khải Thiên đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Cũng được, vậy mọi việc Tư Ngưng xin nhờ biểu ca.” Tống Tư Ngưng nhìn biểu ca của ả cười nói.
“Không cần tiễn, ta về phủ đây.” Nói rồi Ti Khải Thiên bước ra khỏi cung điện của Tống Tư Ngưng. Chỉ là… vừa mới bước ra, khóe miệng hắn đã lộ ra một nụ cười đắc ý.