Dụ Đồng
Chương 28 :
Ngày đăng: 06:53 19/04/20
“Lâm nhi, Hàn Nguyệt năm nay cũng đã mười tuổi rồi, lại được hoàng thượng vô cùng sủng ái. Hoàng thượng đến nay vẫn chưa lập thái tử. Tuy nói khả năng được chọn của Hàn Nguyệt cao nhất nhưng dù sao tính tình nó cũng rất cô tịch, không thích tiếp xúc với người khác. Các đại thần trong triều đánh giá nó khá cao nhưng Đại hoàng tử có uy danh của Thượng Quan tướng quân hỗ trợ, thanh thế trong quân đội rất cao; Tứ hoàng tử mặc dù khá lạnh lùng nhưng cũng không khó lại gần như Nguyệt nhi; Ngũ hoàng tử tính tình ôn hòa, cũng được rất nhiều đại thần ủng hộ. Lâm nhi à, ngôi vị thái tử càng sớm định ngày nào càng tốt ngày ấy. Con chọn lúc nào đó thích hợp đề cập với hoàng thượng chuyện này. Hoàng thượng sủng ái Hàn Nguyệt như thế nhất định sẽ đồng ý thôi.”
Hôm nay, vừa từ Ngự thư phòng ra, Tả thừa tướng Tiêu Tự Tông đã ngay lập tức tới Di Hiên cung nói chuyện với con gái lão. Đại hoàng tử năm nay đã 16 tuổi. Cuộc tranh giành ngôi vị thái tử cũng sắp bắt đầu. Tuy lão đã chắc chắn rằng vị trí này không thoát khỏi tay ngoại tôn lão nhưng ngày nào hoàng thượng còn chưa hạ chỉ sắc phong, ngày đó lão còn lo lắng.
“Đúng vậy, Lâm muội, muội bây giờ đã là hoàng hậu, lại là thân mẫu của Hàn Nguyệt. Nếu muội đề cập chuyện này với hoàng thượng, chắc chắn hoàng thượng sẽ lập Hàn Nguyệt làm thái tử.” Nhị ca của Tiêu Lâm, Công bộ thượng thư Tiêu Nhiên cũng mở miệng khuyên bảo nàng.
Tiêu hoàng hậu đưa ánh mắt phức tạp nhìn phụ thân cùng với nhị ca của nàng, thở dài nói: “Phụ thân, nhị ca, hoàng thượng mặc dù sủng ái Nguyệt nhi nhưng chuyện này nữ nhi hy vọng được Nguyệt nhi đồng ý trước đã. Nữ nhi muốn cho Nguyệt nhi tự lựa chọn tương lai của mình.”
Năm xưa, nàng đã không thể nắm bắt được vận mệnh của mình. Bây giờ, nàng không thể để vận mệnh của con nàng nằm trong tay kẻ khác. Nàng hi vọng, con nàng có thể sống một cuộc sống như nó mong muốn.
“Lâm nhi!” Tiêu Tự Tông phẫn nộ quát to: “Sao ngươi có thể hồ đồ như thế? Tuy nhìn qua, Hàn Nguyệt có vẻ khá thông minh, nhưng nó cũng chỉ biểu hiện có vài lần. Ngoại trừ thể lực mạnh mẽ ra, xét về tài hoa, nó không bằng Tứ hoàng tử hay Ngũ hoàng tử. Thậm chí bây giờ, ngay cả Bát hoàng tử biểu hiện cũng xuất sắc hơn nó. Chuyện trọng đại thế này sao có thể tùy ý nó được, lỡ có gì sơ suất thì làm sao? Ngươi là mẫu hậu của nó, ngươi quyết định thay nó là được rồi!” Chuyện này sao có thể để cho một thằng nhóc quyết định được, bọn họ tự quyết là được rồi.
“Phụ thân!” Tiêu Lâm kêu lên, nàng không biết phải làm sao mới tốt.
“Lâm muội, muội nghe lời phụ thân đi. Chúng ta làm thế cũng vì muội và Hàn Nguyệt cả thôi. Nếu Hàn Nguyệt không làm thái tử, vậy ngươi sau này sẽ ra sao? Tính tình Hàn Nguyệt thế này, rất dễ đắc tội với người khác. Nếu để các hoàng tử khác trở thành thái tử, vậy trong triều Hàn Nguyệt còn có địa vị gì nữa.”
“Nhưng mà phụ thân, nữ nhi…” Tiêu Lâm chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
“Không nhưng nhiếc gì nữa. Chuyện này phụ thân quyết định thay ngươi là được rồi. Ngươi tìm lúc nào đó nói chuyện với hoàng thượng về việc này. Phụ thân cũng sẽ cùng mấy vị thượng thư trong triều dâng tấu đề nghị hoàng thượng lập Hàn Nguyệt làm thái tử.” Tiêu Tự Tông cương quyết nói. Việc này quyết định sớm ngày nào, yên tâm ngày ấy.
“Mẫu hậu…” Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp ôn nhu như ngọc truyền đến. Mọi người đang tranh luận vội vàng quay lại. Thì ra là Hàn Nguyệt đến Di Hiên cung thỉnh an mẫu hậu.
“Nguyệt nhi.” Sắc mặt Tiêu Lâm có chút khó coi nhìn con nàng.
Không thèm để ý đến hai cha con họ Tiêu đang ngồi đối diện với mẫu hậu, Hàn Nguyệt sắc mặt không chút thay đổi đi tới bên cạnh mẫu hậu ngồi xuống. Sau đó mới nhìn chằm chằm vào hai người kia.
“Không muốn.” Trả lời ngay không cần suy nghĩ. Phụ hoàng đã biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi.
“A a, Nguyệt nhi thật là… Phụ hoàng biết làm sao với ngươi bây giờ.” Giọng nói của hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút yêu chiều, khẽ trách.
Liếc nhìn phụ hoàng một cái, Hàn Nguyệt cũng không trả lời. Nó nhắm mắt, dụi vào ngực phụ hoàng, nơi này vẫn ấm áp, rộng lớn như thế. Đột nhiên, có một cái gì đó mềm mại khẽ chạm vào trán nó. Hàn Nguyệt lập tức mở mắt nhìn phụ hoàng. Sau đó, nó thấy phụ hoàng cúi gần mình, đặt môi người lên trán nó.
“Phụ hoàng?” Hàn Nguyệt có chút sững sờ. Trước đây, nó cũng từng có cảm giác này, nhưng nó không biết đó là gì. Hóa ra là như vậy. Nhưng đó là cảm giác mẫu hậu cho nó, phụ hoàng chưa bao giờ làm vậy.
“Thích không?” Ti Ngự Thiên bình thản hỏi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
“Thích?” Mặc dù nghe qua rất nhiều người nói từ này, nhưng nó không hiểu ‘thích’ là cái gì. Nhìn vẻ mặt Hàn Nguyệt đầy mê hoặc, Ti Ngự Thiên lại cúi xuống hôn trán nó: “Ghét không?”
“Không ghét.” Lần này, Hàn Nguyệt trả lời cực nhanh. Môi phụ hoàng rất ấm áp, chạm vào làn da lạnh lẽo của nó rất dễ chịu.
“Dễ chịu không?” Ti Ngự Thiên tiếp tục hỏi.
“Có, rất ấm áp.” Trả lời rất thành thật.
“A a…” Ti Ngự Thiên khẽ cười thành tiếng, lại một lần nữa đặt môi mình lên trán, rồi đến con mắt, cái mũi, gò má, khóe miệng… của Hàn Nguyệt.
Mà lúc này, Hàn Nguyệt như một đứa trẻ ngoan ngoãn nằm yên, từ từ nhắm lại hai mắt hưởng thụ cảm giác đôi môi ấm áp của phụ hoàng chạm vào làn da nó.