Dụ Đồng

Chương 39 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


“Nguyệt nhi.” Ti Ngự Thiên khẽ gọi đứa con đang ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve thân hình đã có chút cao hơn nhưng vẫn gầy gò như trước. Mặc dù doanh trướng của Hàn Nguyệt ở ngay bên cạnh, nhưng Ti Ngự Thiên cũng không ngại để nó ở lại quân trướng của mình.



“Ừm.” Nghe tiếng phụ hoàng khẽ gọi, Hàn Nguyệt từ từ mở mắt. Dung mạo tuyệt thế vô song theo thời gian càng ngày càng rực rỡ, càng ngày càng khiến người ta không thể nào nhìn thẳng vào nó được.



“Ngày mai ngươi nhất định không đi săn cùng phụ hoàng sao?” Trước khi đến đây, Nguyệt nhi đã nói nó sẽ không đi săn, chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút. Cho nên lúc này, Ti Ngự Thiên vẫn ôm hi vọng hỏi.



“Ừ, không hứng thú.” Câu trả lời của Hàn Nguyệt vẫn như cũ. Rồi nó đặt tay mình vào trong tay của phụ hoàng. Tay phụ hoàng rất ấm áp, còn nhiệt độ thân thể của nó lại giảm xuống một chút so với năm ngoái.



Xiết chặt đôi bàn tay nhỏ bé đặt trong tay mình, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng hôn lên trán Hàn Nguyệt, rồi thấp giọng nói: “Vậy Nguyệt nhi ngày mai đi cùng phụ hoàng được không? Ngươi chỉ cần đứng xem phụ hoàng săn bắn thôi. Nếu vẫn thấy nhàm chán, lúc ấy Nguyệt nhi rời đi cũng không muộn.” Đôi môi đã di chuyển xuống con mắt.



“Ừ.” Hàn Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn dịu dàng của phụ hoàng.







“Hàn Nguyệt, chẳng lẽ hoàng chất không định thể hiện mình một chút sao?” Nhìn Hàn Nguyệt tay không cưỡi ngựa đến, không mang một công cụ săn bắn nào cả, Ti Khải Thiên nghi hoặc hỏi.



“Đúng đó, thất đệ. Sao đệ chẳng mang theo cái gì cả?” Thanh Lâm ngay lập tức tiếp lời hỏi Hàn Nguyệt.



“Không có hứng.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt trả lời câu hỏi của mọi người rồi quất ngựa rời đi.



“Thất đệ.” Diệu Nhật đang nói chuyện với mọi người thấy Hàn Nguyệt đến liền cất tiếng chào hỏi.



“Ừm.” Hàn Nguyệt cũng lạnh nhạt đáp lại.
Ti Khải Thiên cũng chẳng thèm nể nang gì sa sả mắng Hàn Nguyệt. Huyền Ngọc Huyền Thanh mặt mày biến sắc, Lưu Mộ Dương vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng ánh mắt đã hiện lên tia phẫn nộ, mà Tô Chí Thành thì chỉ nhíu mày. Một số người gần đó nghe tiếng quát tháo cũng chậm rãi đi tới.



Hàn Nguyệt dường như chẳng nghe thấy Ti Khải Thiên nói gì cả, im lặng một hồi rồi bước qua hắn tiếp tục đi về phía trước. Thấy thái độ của Hàn Nguyệt như vậy, Ti Khải Thiên lại càng tức giận. Hắn hét lên: “Ti Hàn Nguyệt!” rồi vươn tay tóm lấy bả vai nó. Chỉ nháy mắt sau, ‘A’ một tiếng, Ti Khải Thiên đã bị quật mạnh xuống nền đất. Hàn Nguyệt túm lấy tay phải của hắn, chân phải dẫm lên ngực hắn.



“Vương gia!!”



“Thất điện hạ!” Mọi người xung quanh kinh hãi kêu lên. Mà Huyền Ngọc Huyền Thanh vẫn im lặng nhìn chủ tử.



“Aaa!” Lại một tiếng hét thảm thiết nữa vang lên. Tiếp đó, tiếng khớp xương bị vặn gãy khô khốc truyền đến. Tất cả mọi người trợn tròn hai mắt nhìn Ung thân vương Ti Khải Thiên la hét thê thảm. Chỉ thấy hắn sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán, cổ tay bị Hàn Nguyệt tóm lấy, một dòng máu tươi từ đó chảy xuống.



“Ung thân vương.” Hàn Nguyệt đột nhiên mở miệng, giọng nói du dương làm say lòng người giờ đã mang theo một tia lạnh lẽo, kiên quyết, không cho người khác phản bác lại. “Kẻ như ngươi có thể hủy diệt được ta sao?” Nói rồi cầm lấy tay phải của Ti Khải Thiên từ từ ấn xuống.



“A…” Ti Khải Thiên lại thảm thiết kêu lên. Máu từ cổ tay hắn chảy xuống ngày càng nhiều hơn. Nhìn kỹ mới phát hiện, chỗ Hàn Nguyệt nắm vừa nãy giờ đã xuất hiện một vết thương to bằng ngón tay. Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, Hàn Nguyệt lại mở miệng nói:



“Ngoại trừ là ca ca của phụ hoàng ra, đối với ta mà nói, ngươi chẳng có ý nghĩa gì hết. Ngươi muốn làm gì không liên quan đến ta. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, hậu quả của việc chọc giận ta, ngươi không thể gánh chịu được đâu.”



Nói rồi buông cánh tay đầy máu xuống, Hàn Nguyệt sải bước rời đi. Tất cả mọi người im thin thít không dám thở mạnh. Một lúc sau, bọn họ mới vội vàng gọi ngự y rồi dìu Ung thân vương dậy đi về doanh trướng. Ti Khải Thiên lúc này đã im bặt, không nói được câu nào.



Nhìn bóng dáng đang đi xa dần, lần đầu tiên thần sắc Tô Chí Thành lộ ra vẻ khiếp sợ rõ rệt, mà Lưu Mộ Dương ngoài vẻ kính sợ ra, trong mắt còn tràn ngập sự kiên định.