Dụ Đồng
Chương 40 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
Ung thân vương Ti Khải Thiên bị Thất hoàng tử đánh trọng thương. Tin tức này ngay lập tức truyền khắp khu săn bắn, văn võ bá quan tất cả đều giật mình.
…
“Thế nào rồi?” Ngồi trong quân trướng của mình, Ti Ngự Thiên hỏi Lý Quý Sâm mới từ chỗ Ung thân vương về. Mấy vị trọng thần và các hoàng tử cũng đang đứng trong trướng chờ đợi.
“Bẩm hoàng thượng, tay phải của vương gia bị thương hai chỗ, nhưng cũng không chạm đến gân mạch và xương cốt. Ngực gãy hai cái xương sườn nhưng nội tạng không việc gì. Vương gia chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cùng lắm một tháng là khỏi hẳn.” Nghĩ đến bộ dạng Ung thân vương lúc nãy, Lý Quý Sâm khẽ run rẩy. Thất hoàng tử đã hạ thủ lưu tình. Nghĩ đến đây, cả người hắn lại run lên.
“Ừ, trẫm biết rồi. Ngươi lui xuống đi. Cố gắng hết sức điều trị cho hắn.” Ti Ngự Thiên phất tay ra hiệu cho Lý Quý Sâm lui ra.
“Hoàng thượng, xin thứ lỗi cho thần mạo muội nói thẳng.” Đại tướng quân Thượng Quan Vinh Uy tiến tới ôm quyền nói với hoàng thượng.
“Lão tướng quân xin cứ nói.” Ti Ngự Thiên trầm giọng ân chuẩn.
“Hoàng thượng, lão thần biết hoàng thượng sủng ái Thất điện hạ. Thất điện hạ quả thật cũng có nhiều điểm hơn người. Nhưng hôm nay, điện hạ đã không hề để ý đến lễ nghĩa tình thâm mà đánh trọng thương vương gia. Mặc dù thương thế của vương gia không có gì đáng ngại, nhưng lão thần cúi xin hoàng thượng hạ lệnh trừng trị Thất điện hạ. Ngày thường Thất điện hạ đã chẳng thèm tôn kính hoàng thượng, giờ lại đánh vương gia trọng thương. Nếu hôm nay, hoàng thượng không xử phạt Thất hoàng tử, uy danh Yển quốc ở đâu, lễ nghĩa tôn ti ở đâu? Bá quan văn võ, thiên hạ bách tính sẽ nhìn hoàng thượng như thế nào?”
Nghe Thượng Quan Vinh Uy trình tấu như thế, một số đại thần cũng đứng lên góp lời, đề nghị hoàng thượng hạ lệnh xử phạt Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt.
“Ngoại công.” Quận vương Ti Diệu Nhật đột nhiên lên tiếng. “Ngoại công, các vị đại nhân, mọi người đều không hiểu tính cách thất đệ. Mặc dù thất đệ tính tình không được tốt cho lắm nhưng đệ ấy tuyệt đối không phải hạng người dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng mà tùy ý gây sự với người khác. Chuyện hôm nay nhất định có lý do của nó. Nếu không thất đệ sẽ chẳng vô duyên vô cớ đánh hoàng thúc như thế.”
“Đúng vậy, thất đệ mặc dù tính tình không tốt lắm, nhưng chưa bao giờ bắt nạt kẻ khác trừ khi có người sinh sự với đệ ấy. Các vị đại nhân cũng nên hiểu rõ sự việc trước rồi hãy nói.” Thanh Lâm bất mãn lên tiếng. Thất đệ của hắn sao có thể chủ động đánh người được.
“Phụ hoàng, xin người hãy cho gọi mấy người có mặt ở đấy đến, thuật lại xem chuyện lúc đó rốt cục là như thế nào, để mọi người được rõ tại sao thất đệ lại ra tay với hoàng thúc.” Cẩm Sương mặt vẫn tươi cười, ôn nhu đề nghị. Rồi hắn quay sang nhìn các vị đại thần. “Các vị đại nhân có thể chờ nghe xong hết câu chuyện rồi mới kết luận được không?”
“Đương nhiên. Khi còn bé ngươi cũng thế, lầm lầm lỳ lỳ không nói không rằng. Nếu không có ta mỗi ngày vắt óc nghĩ cách trêu đùa ngươi, e rằng mặt ngươi giờ còn cứng hơn đá. Hàn Nguyệt xinh đẹp như thế, ngươi không muốn nhìn thấy các dạng cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt nó thì như thế nào sao?” Ti Khải Thiên lại tiếp tục lải nhải, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
“Hoàng huynh, Nguyệt nhi không giống như trẫm. Mặc dù trẫm cũng muốn nhìn nó bộc lộ các dạng cảm xúc nhưng cũng không muốn dùng những cách này. Còn chuyện làm thế nào để nó có thể bộc lộ được, không cần hoàng huynh phải nhọc tâm.” Thấy hoàng huynh lại có dấu hiệu tiếp tục bày trò, Ti Ngự Thiên mở miệng ngăn cản.
“Ta nghĩ còn không dám nữa là làm. Ai biết lần sau sẽ là gãy tay hay què chân đây. Hơn nữa, ngươi có màng gì đến sự sống chết của ta đâu.” Lúc này nhìn Ti Khải Thiên cực kỳ thương cảm. Rồi đôi mắt hắn chợt mở to, lộ ra vẻ hiếu kỳ: “Mà ta hỏi này hoàng đệ, ai dạy võ công cho Hàn Nguyệt vậy? Hay dở gì ta cũng được xem như một cao thủ, thế mà nháy mắt thôi đã bị nó xxxxx rồi lại xxxxx.”
“Chẳng ai dạy nó cả.” Ti Ngự Thiên lạnh nhạt trả lời.
“Hoàng đệ à, ngươi sợ ta cướp sư phụ của con ngươi sao?” Thấy Ti Ngự Thiên không muốn trả lời, Ti Khải Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, nhích lại gần hỏi.
“Quả thực chẳng có ai cả. Võ công của Nguyệt nhi nó tự luyện thành tài.” Nhìn hoàng huynh lúc này chẳng có phong độ của một thân vương gì cả, Ti Ngự Thiên bất đắc dĩ trả lời.
“Không thể nào. Không có ai dạy mà nó lại lợi hại đến thế?” Vẻ mặt Ti Khải Thiên rõ ràng viết hai chữ ‘không tin’.
“Quân vô hí ngôn. Nguyệt nhi nó chỉ đến Tàng thư các đọc sách.” Ti Ngự Thiên cũng không muốn giải thích nhiều làm gì…
Một lúc sau, Ti Khải Thiên mới thì thào nói: “Thật hay đùa đấy? Chỉ đọc sách thôi mà lợi hại đến thế sao. Trời ơi~~ Dung mạo tuyệt thế vô song thì cũng đành chịu, nhưng võ công thiên phú cũng cao ngất ngưởng như thế, lại còn… Hoàng đệ này, Ti gia chúng ta chưa từng có người nào như thế, đứa con này của ngươi rốt cục giống ai vậy?”
“Giống trẫm!” Giọng điệu khẳng định như đinh đóng cột.