Dụ Đồng
Chương 41 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
Lễ hội săn bắn đã bước sang ngày thứ năm, chỉ còn hai ngày nữa sẽ chính thức kết thúc. Hôm đó, Ti Ngự Thiên cũng không ra ngoài, chỉ ngồi trong trướng thảo luận với Hàn Nguyệt cách giải quyết một số vấn đề của ba chỗ kia. Đột nhiên, Lý Đức Phú ở bên ngoài hoảng hốt kêu lên: “Bẩm hoàng thượng, đã xảy ra chuyện. Tứ điện hạ và Ngũ điện hạ vừa đụng độ với hổ dữ. May mà Đại điện hạ kịp thời chạy đến giết hổ. Nhưng trước đó, Tứ điện hạ vì cứu Ngũ điện hạ nên đã bị hổ vồ. Thương thế rất nghiêm trọng.”
Nghe vậy, Ti Ngự Thiên lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Nguyệt cũng theo sát đằng sau.
…
“Thế nào rồi!?” Vừa bước vào cửa, Ti Ngự Thiên đã hỏi ngay.
“Phụ hoàng… Ô ô ô…” Thanh Lâm không nhịn được bật khóc thành tiếng.
“Bẩm hoàng thượng, Tứ điện hạ thương thế quá nặng, tim phổi đều bị tổn thương, e rằng…” Lý Quý Sâm cúi đầu. Ti Ngự Thiên đau đớn nhìn đứa con đang nằm trên giường, toàn thân máu chảy đầm đìa, hai tay hắn nắm chặt lại.
Những hoàng tử khác hay tin chạy đến nghe thái y nói vậy cũng bắt đầu òa khóc. Cẩm Sương vẫn ngồi bên giường, ngay cả Ti Ngự Thiên đến cũng không phản ứng gì, lúc này bỗng đứng lên quỳ xuống trước mặt Ti Ngự Thiên.
“Phụ hoàng… Ô ô… Xin người, nhi thần xin người… Tứ ca… tứ ca vì cứu con… Con hổ kia vốn định xông đến chỗ con… Phụ hoàng… xin người đừng để cho tứ ca chết… Phụ hoàng…” Lúc này, trên người Cẩm Sương cũng chằng chịt vết thương, vẻ mặt ôn nhu giờ đã trở nên đau khổ vạn phần. “Phụ hoàng… nhi thần xin người… Tứ ca không thể chết được… Ô ô…”
“Mạnh mẽ lên, Sương nhi. Hạ nhi cũng không hi vọng thấy ngươi thế này đâu.” Ti Ngự Thiên ôm lấy đứa con trai thứ năm của mình, trầm giọng nói, âm thanh khàn đục vô cùng. Dù hắn là hoàng thượng, nhưng đối mặt với tử vong, hắn cũng không có cách nào chiến thắng được nó.
“Thất đệ… Ô ô ô…” Thanh Lâm nhào tới ôm lấy Hàn Nguyệt. “Thất đệ… ô ô… Huynh không muốn tứ ca chết…ô ô… Huynh không muốn tứ ca chết… Ô ô ô…”
Lão cửu lão thập cũng đứng ở một bên gào khóc thảm thiết. Bọn họ còn nhỏ nên không thể vào khu săn bắn, nhưng không ngờ, tứ ca lại xảy ra chuyện.
Hàn Nguyệt chăm chú nhìn một lúc, rồi giật Thanh Lâm ra, trầm giọng nói: “Nước mắt không cứu được hắn. Đừng khóc nữa.”
“Thất đệ…” Thanh Lâm nước mắt vẫn chảy ròng ròng nhìn thất đệ.
“Hắn còn sống được bao lâu?” Hàn Nguyệt đột nhiên hỏi Lý Quý Sâm.
Lý Quý Sâm tiến đến bắt mạch kiểm tra, một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Bẩm hoàng thượng, bẩm Thất điện hạ, tính mạng Tứ điện hạ đã không còn nguy hiểm. Tiếp theo chỉ cần từ từ điều dưỡng là có thể khôi phục trở lại bình thường.”
“Thật vậy sao? Tứ ca vô sự rồi chứ?” Cẩm Sương lập tức nắm lấy bả vai Lý Quý Sâm dồn dập hỏi.
“Lý thái y, tứ ca sẽ không chết nữa đúng không?” Thanh Lâm cũng nhào tới hỏi.
“Lý đại nhân, tứ đệ sẽ không có việc gì nữa chứ?” Diệu Nhật vẫn lo lắng hỏi.
“Bẩm các vị điện hạ, Long quả vốn là thánh quả. Người sắp chết ăn vào có thể khởi tử hồi sinh. Nhưng Long quả tính nhiệt, phải có thứ gì đó hàn băng ở bên hỗ trợ. May mà nội lực của Thất điện hạ vốn tính âm hàn nên tác dụng của Long quả mới hoàn toàn được phát huy. Tứ điện hạ bây giờ đã không có việc gì, cũng sẽ không chết.”
“Thật vậy sao? Thật tốt quá… Tốt quá rồi… ô ô ô… Thật tốt quá. Tứ ca sẽ không chết.” Thanh Lâm cực kỳ kích động vừa khóc vừa nhảy dựng lên.
Khoảng khắc vui sướng qua đi, mọi người định thần lại, định tìm bóng dáng màu trắng quen thuộc nọ thì mới phát hiện, Hàn Nguyệt đã không có mặt ở trong trướng từ bao giờ, ngay cả phụ hoàng cũng đã rời đi.
…
“Nguyệt nhi.” Sau khi tắm rửa xong, Ti Ngự Thiên ôm lấy Hàn Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương trên người nó. Tất cả đều được bôi thuốc băng bó cẩn thận.
“Phụ hoàng, ta không có việc gì.” Hàn Nguyệt chậm rãi lên tiếng.
“Có đau không?” Vuốt ve tay trái và lồng ngực, hai nơi bị thương nặng nhất trên người Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên khàn giọng hỏi.
“Không đau.” Nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt phụ hoàng, Hàn Nguyệt biết làm vậy có thể khiến phụ hoàng an tâm hơn một chút.
“Nguyệt nhi.” Ti Ngự Thiên thở dài một tiếng, rồi đưa môi nhẹ nhàng hôn lên trán đứa con đang nằm trong lòng mình. Rồi đến đôi mắt, hàng mi, những vết thương trên mặt, cái mũi, khóe miệng và… dừng lại trên đôi môi nó.