Dụ Đồng

Chương 42 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng lành lạnh của Hàn Nguyệt. Nó vẫn im lặng nằm trong lòng hắn. Ti Ngự Thiên khẽ vươn đầu lưỡi, chậm rãi chạy theo đường môi trên, rồi đến bên dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai làn môi, từng chút, từng chút một thận trọng tiến sâu vào, đầu lưỡi khẽ lướt qua hai hàm răng. Sau đó, đôi môi Ti Ngự Thiên chậm rãi tách ra, dừng lại cách miệng Hàn Nguyệt chỉ một chút. Lúc này, làn môi Hàn Nguyệt có chút hồng hơn, hơi ấm vẫn còn vương trên đó.



“Nguyệt nhi…” Giọng nói của Ti Ngự Thiên bỗng trầm đục lạ thường, dường như có một tia đau đớn quyện vào trong đấy. “Thấy ghê tởm không?”



“Không.” Hàn Nguyệt nhẹ nhàng trả lời, âm thanh khẽ khàng như tiếng chuông ngân.



Ti Ngự Thiên lại cúi xuống lặp lại hành động vừa rồi. Lần này, hắn chậm rãi tách hai hàm răng của Hàn Nguyệt ra, từ từ đưa lưỡi vào, rồi cắn nhẹ cái lưỡi nhỏ xinh ngọt ngào bên trong. Hàn Nguyệt vẫn ngồi im không nhúc nhích, để mặc đầu lưỡi của phụ hoàng tùy ý di chuyển trong khoang miệng mình. Một lát sau, Ti Ngự Thiên lại buông nó ra, lặp lại câu hỏi trước: “Ghê tởm không?”



“Không.” Vẫn nhẹ nhàng trả lời như trước.



Ti Ngự Thiên lại cúi xuống một lần nữa, trực tiếp đưa lưỡi tiến thẳng vào cái miệng đang hé mở vẫn còn chưa khép lại của Hàn Nguyệt, càng lúc càng thâm nhập vào sâu hơn, càng lúc càng đụng chạm vào nhiều chỗ hơn. Ti Ngự Thiên thoáng dùng sức, cắn mạnh thêm một chút, hai làn môi cũng khẽ mút vào. Rồi, hắn cảm thấy đầu lưỡi của Hàn Nguyệt nhẹ nhàng quyện lấy lưỡi mình. Thân thể Ti Ngự Thiên run lên, hắn bất ngờ xiết chặt lấy thân hình đang nằm trong lồng ngực. Vươn tay che lại đôi tròng mắt rực rỡ vô cùng, hắn dùng sức mút lấy cái miệng ngọt ngào đỏ mọng lạ thường kia. Đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển, bắt đầu nhảy múa trong khoang miệng Hàn Nguyệt. Cuối cùng, hắn điên cuồng ngấu nghiến, mút vào, quyện lấy đôi môi Hàn Nguyệt, dường như muốn đem tạo vật mềm mại xinh đẹp ngọt lịm kia nuốt vào bụng.



Cổ họng Ti Ngự Thiên phát ra một âm thanh như tiếng dã thú rên rỉ. Những giọt nước rơi xuống mặt Hàn Nguyệt càng lúc càng nhiều hơn.



Hàn Nguyệt cảm thấy đầu lưỡi của phụ hoàng trong miệng mình chuyển động, cắn mút từ nhẹ nhàng đến điên cuồng, từ chậm rãi đến vội vã. Nó không biết phụ hoàng đang làm gì. Từ trước đến giờ, nó hoàn toàn không thích cảm giác tiếp xúc với thịt một chút nào nhưng lần này, một chút ghê tởm cũng không có. Phụ hoàng che mắt nó lại, khiến nó chẳng nhìn thấy gì. Rồi Hàn Nguyệt nghe thấy tiếng phụ hoàng rên rỉ đầy bi thương. Tiếp đấy, một cảm giác quen thuộc lại rơi xuống mặt nó.



Hàn Nguyệt cảm thấy trái tim mình nhói lên một chút, một cảm xúc lạ lẫm nảy sinh, hoàn toàn khác hẳn những lần trước đó. Một lát sau, phụ hoàng buông đôi môi nó ra, lấy tay lau đi những giọt nước còn vương trên mặt nó, rồi vùi đầu vào cần cổ Hàn Nguyệt. Mà bàn tay người đang che mắt nó vẫn chưa rời đi.



Khá lâu sau, Hàn Nguyệt mới nghe thấy tiếng phụ hoàng: “Nguyệt nhi, xin lỗi.” Thanh âm đó, nó chưa bao giờ nghe thấy. Nó chỉ biết, chất giọng đấy làm nó khó chịu vô cùng.



“Sao lại xin lỗi?” Hàn Nguyệt nghi hoặc hỏi. Vì sao phụ hoàng lại xin lỗi nó.



“Nguyệt nhi, xin lỗi. Phụ hoàng… không cưỡng lại được.” Không trả lời câu hỏi của Hàn Nguyệt, âm thanh tràn ngập đau thương của Ti Ngự Thiên tiếp tục vang lên nói lời xin lỗi. Hắn tưởng rằng mình có thể kiềm chế lại được, hắn tưởng rằng mình có thể vĩnh viễn đóng vai phụ hoàng của Nguyệt nhi… nhưng hôm nay, hắn đã làm ra chuyện khiến mình chẳng thể quay đầu.



Cầm lấy bàn tay đang che mắt mình lại, Hàn Nguyệt vùng vẫy chui ra khỏi lồng ngực phụ hoàng. Mặc kệ những vết thương trên người đang vỡ ra, Hàn Nguyệt nâng cái đầu đang cúi gằm xuống của phụ hoàng lên, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đã có chút đo đỏ kia.



“Phụ hoàng, sao lại xin lỗi?” Trong lòng Hàn Nguyệt hiện giờ rất khó chịu. Nó phải biết phụ hoàng tại sao lại như vậy.



“Phụ hoàng…” Âm thanh trầm đục chứa đầy đau đớn lại vang lên. “Phụ hoàng không nên làm thế với ngươi.” Ti Ngự Thiên đưa tay nhẹ nhàng mơn man đôi môi của Hàn Nguyệt.



“Sao lại không nên?” Hàn Nguyệt vẫn không hiểu. Làm vậy thì thế nào?



“Nguyệt nhi, ngươi không hiểu.” Ti Ngự Thiên đau khổ nhắm mắt lại.



“Phụ hoàng, giải thích cho ta, để ta hiểu được.” Nhìn phụ hoàng chìm trong đau khổ, Hàn Nguyệt cảm thấy những bực bội nóng nảy đã lâu chưa từng xuất hiện trong lòng nó lại bắt đầu bùng lên.



Nghe thanh âm của Hàn Nguyệt có chút không vui, Ti Ngự Thiên chậm rãi mở mắt ra nói. “Nguyệt nhi, hành động vừa rồi… Phụ hoàng không nên làm thế với ngươi.”



“Sao lại không nên.” Hàn Nguyệt lập tức hỏi ngay.




“Khải bẩm hoàng hậu nương nương, trên đường đến khu săn bắn chỉ đi ngang qua một ngọn núi, chính là Ngọc Phong sơn. Nhưng mà… Ngọc Phong sơn vách núi dựng đứng, địa thế vô cùng hiểm trở.” Tiết Trung Lâm lập tức giải thích với hoàng hậu nương nương.



Bàn tay đang vuốt ve Hàn Nguyệt chợt ngừng lại, sắc mặt Tiêu Lâm trắng bệch ra, một lúc sau nàng mới gượng cười. “Thảo nào lần này Nguyệt nhi lại thê thảm đến vậy. Thì ra là đi leo núi.” Nói rồi dụi đầu vào trong lồng ngực Hàn Nguyệt. Nó cũng vươn tay vỗ vỗ lưng mẫu hậu.



Thấy thế, Xuân Mai và Tiết Trung Lâm khẽ liếc nhìn nhau rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.







“Tứ ca, ăn chút hoa quả đi.” Ngồi cạnh giường, Cẩm Sương cầm lấy một miếng hoa quả cung nữ vừa mang tới đưa lại gần Lam Hạ.



“Cảm ơn.” Lam Hạ há miệng cắn một miếng. Bởi vì vết thương trước ngực cực kỳ nghiêm trọng nên tay hắn tạm thời không được cử động.



“Tứ ca, đau lắm phải không?” Thanh Lâm hỏi, giọng nói có chút lo âu. Vết thương nặng thế này, tứ ca muốn nhấc tay cũng nhấc không nổi.



“Không đau, chỉ hơi bất tiện mà thôi.” Khóe miệng Lam Hạ khẽ nhếch lên. Thất đệ bị thương chưa bao giờ kêu đau. Hắn làm ca ca sao có thể thua kém đệ đệ của mình được. (Lam Hạ không biết rằng, Hàn Nguyệt hầu như không có cảm giác đau đớn).



“Tứ ca, may mà huynh không có việc gì. Huynh làm đệ sợ muốn chết.” Đôi mắt Thanh Lâm lại bắt đầu đỏ lên.



“Mọi chuyện đều trôi qua rồi.” Lam Hạ an ủi, giọng nói có chút lành lạnh.



“Ừ. May mà… may mà thất đệ tìm được Long quả. Nhưng lần này, thất đệ lại bị thương.” Thanh Lâm vui vẻ cười nói. Nhưng vừa nghĩ đến những vết thương của thất đệ, lòng hắn lại có chút se lại.



Ánh mắt Lam Hạ và Cẩm Sương hiện lên một tia lo lắng nhưng trong chớp mắt, nó đã trở nên lạnh như băng. Lam Hạ nhìn Cẩm Sương, lạnh lùng lên tiếng: “Không ngờ cũng có một ngày, Ti Lam Hạ ta lại gây phiền phức cho thất đệ. Xem như ta nợ thất đệ một mạng rồi.”



Cẩm Sương khẽ cười, lại đưa một miếng hoa quả tới. “Tứ ca, vậy cứ nợ đi đã. Thất đệ sẽ không để ý đâu. Chúng ta bây giờ còn nhiều chuyện khác cần làm.” Nói xong cười rộ lên, ôn nhu vô cùng.



“Đúng vậy. Sống bình yên lâu quá, đã quên mình cũng là hoàng tử rồi.” Giọng nói của Lam Hạ càng lúc càng lạnh lùng. Hai mắt cũng nheo lại.



“Tứ ca? Ngũ ca?” Thấy hai vị hoàng huynh như thế, Thanh Lâm hơi bất an.



“Lục đệ, đệ cũng phải chín chắn lên đi. Tính tình đệ thế này ở gia đình bình dân thì chẳng sao. Nhưng đệ đừng quên mình là hoàng tử, nơi này là hoàng gia.” Cẩm Sương quay đầu, nhìn Thanh Lâm mơ mơ hồ hồ có vẻ không hiểu liền giải thích. “Không phải lần nào thất đệ cũng có thể cứu được chúng ta đâu.”



Thất đệ dù có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì đệ ấy cũng chỉ là người, không phải là thần. Hơn nữa, như lời thất đệ nói, đem tính mạng của mình đặt trong tay kẻ khác là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.



Thanh Lâm nghe xong ngẩn ngơ một lúc rồi đột nhiên, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồm há hốc nhưng không phát ra âm thanh nào, rồi hắn từ từ cúi đầu, nắm chặt tay lại, thì thào nói: “Đúng vậy, đệ đã quên mất.” Âm thanh đau thương mà chứa đầy bất đắc dĩ.