Dụ Đồng
Chương 43 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
Tổng bộ Nội giám xử, Hàn Nguyệt lúc này đang ở trong phòng nghị sự.
“Chủ tử, ngài xem…” Lưu Mộ Dương thận trọng quan sát sắc mặt chủ tử. Sau hai năm làm việc dưới quyền người, hắn càng ngày càng kính sợ chủ tử của mình. Võ công của người, trực giác của người, nhất là ở phương diện trị quốc, các thủ đoạn và ý nghĩ của chủ tử không thua kém hoàng thượng chút nào. Mà thỉnh thoảng, trên người chủ tử lại phát ra khí phách của kẻ mạnh, khí phách của kẻ đứng đầu thiên hạ. Tất cả đều khiến bọn chúng bội phục người sát đất. Nhưng khí thế cùng tính tình lạnh lùng của chủ tử cũng khiến bọn chúng khi diện kiến người không dám khinh suất một phân nào. Cho nên bọn chúng không dám cười đùa bỡn cợt trước mặt chủ tử như trước mặt những người khác.
“Nếu chúng muốn chết, thì tội gì không đáp ứng chúng.” Hàn Nguyệt lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ xin nghe lệnh chủ tử.” Lưu Mộ Dương quỳ xuống nói. Dạ đang đứng bên cạnh cũng quỳ xuống theo.
“Đứng lên.” Hàn Nguyệt trầm giọng quát. Nó ghét nhất có người đứng trước mặt nó mà cứ quỳ lên quỳ xuống. Lưu Mộ Dương và Dạ lập tức đứng lên.
“Huyền Thanh.”
“Chủ tử.” Huyền Thanh lập tức bước ra trước mặt Hàn Nguyệt.
“Ngươi đi bẩm báo với phụ hoàng, nói với người ngày mai ta muốn vào chầu.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt ra lệnh.
“Rõ.” Huyền Thanh lập tức đi ra ngoài không một chút do dự.
“Huyền Ngọc.”
“Có nô tài.”
“Ngươi đi thông báo với Cung đình thống lĩnh thị vệ Lý Mặc Tiếu và Thái giám tổng quản Lý Đức Phú, đêm nay không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép vào quấy rầy phụ hoàng. Sau đó đến nói với Tiết Trung Lâm, nhắc mẫu hậu đêm nay sớm nghỉ ngơi một chút.” Nói xong, Hàn Nguyệt bắt đầu ngồi vào bàn viết cái gì đó.
“Rõ, nô tài xin cáo lui.” Huyền Ngọc nhận lệnh rồi cũng lập tức đi làm việc.
Lúc này, Ti Ngự Thiên sắc mặt tuy uy nghiêm nhưng cũng không giấu nổi ý cười trong mắt. Hắn cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Hàn Nguyệt mà trầm giọng kể: “Đại Yển quốc ta đã trải qua hàng trăm năm phong ba bão táp mới thịnh vượng được như ngày hôm nay. Nhưng cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra kiệm cần*! Để đảm bảo cho Đại Yển quốc ta có thể mãi mãi phồn vinh, đời đời hưng thịnh, tám năm trước trẫm đã bắt đầu thành lập Nội Giám xử phụ trách việc giám sát các quan lại trong triều cùng với Tư khố, độc lập với Quốc khố để phòng ngừa Quốc khố xuất hiện nguy cơ.”
Không thèm để ý đến những tiếng xôn xao của đám quan lại bên dưới, Ti Ngự Thiên tiếp tục nói:
“Hai năm trước, sau khi Nội Giám xử và Tư khố đi vào hoạt động, trẫm đã giao chúng cho Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt điều hành. Nhưng do hai nơi này trực tiếp nhận lệnh từ trẫm, cộng với Hàn Nguyệt không thích chốn quan trường, nên trẫm cũng không hạ chỉ thông báo cho các ái khanh được biết.”
Nghe hoàng thượng nói vậy, tất cả mọi người sợ cứng người, không biết phải phản ứng thế nào nữa. Nội Giám xử, Tư khố… đây là những chuyện chưa bao giờ có. Mặc dù trong triều cũng có Giám Sát viện nhưng nó trực thuộc Binh bộ. Mà Nội Giám xử lại trực tiếp nằm dưới quyền hoàng thượng, thêm cả Tư khố…
Cả đại điện im phăng phắc. Ngoại trừ một vài người đã biết, tất cả những người khác vẻ mặt ai nấy đều phức tạp, ngay cả Ti Khải Thiên thần sắc cũng trở nên nghiêm túc. Khá lâu sau, Tịch Thu mới lắp bắp nói: “Hoàng… hoàng thượng… Nội… Nội Giám xử và Tư… Tư khố đều là những nơi trọng yếu. Thất điện hạ năm nay còn chưa đầy 13 tuổi. Sao có thể… sao có thể dễ dàng giao chức vụ quan trọng như vậy cho điện hạ được?”
“Sao lại không thể?” Ti Ngự Thiên lạnh lùng đáp lại, rồi giọng điệu hắn chợt thay đổi, có chút ôn hòa hơn. “Với lại, ý tưởng thành lập Nội Giám xử và Tư khố đều do Hàn Nguyệt đề xuất. Giao cho Nguyệt nhi quản lý là chuyện đương nhiên, còn ai thích hợp hơn.”
Cả đại điện đang im lặng lại một lần nữa xôn xao lên. Thất hoàng tử mặc dù thường xuyên làm những chuyện khiến người khác kinh sợ, nhưng không ai nghĩ rằng điện hạ lại tài năng đến thế. Ti Khải Thiên bỗng lộ ra vẻ mặt trầm tư sâu sắc. Rồi hắn thấy Hàn Nguyệt mở chiếc hộp trên tay ra, lấy ra một tập văn kiện và sổ sách đưa cho hắn.
“Ung thân vương, xem đi. Xem xong thì truyền cho người kế tiếp.” Hàn Nguyệt đưa tất cả giấy tờ sổ sách trong tay cho Ti Khải Thiên, rồi xoay người, đi đến một bên đài ngồi xuống.
=== ====== ====== ======
_ cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra kiệm cần:
Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan
Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển thành cuộc sống tiết kiệm giản ước thì khá khó khăn.