Dụ Đồng
Chương 45 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
“Mẹ, chúng ta vẫn hành động theo kế hoạch sao?”
“Thừa dịp bọn chúng bây giờ cánh chim còn chưa cứng cáp, hành động càng sớm càng tốt.”
“Nhưng còn nó…”
“Đến giờ nó vẫn không tham dự bất kỳ buổi yến tiệc nào. Hơn nữa, dù lợi hại đến mấy nó cũng chỉ là một thằng nhóc…”
“Cũng đúng.”
“Yên tâm đi. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Tốt.”
…
“Hoàng đệ…” Ti Khải Thiên lên tiếng gọi, âm thanh có chút nghiêm túc.
Phất tay ra hiệu cho bọn thái giám hầu hạ trong Ngự thư phòng lui ra, Ti Ngự Thiên cũng nghiêm túc nhìn hoàng huynh của mình.
“Hoàng đệ, nếu năng lực của Hàn Nguyệt mạnh đến vậy, sao ngươi không lập nó làm thái tử?” Chuyện này Ti Khải Thiên vẫn không thể hiểu nổi. Hoàng đệ của hắn sủng ái Hàn Nguyệt đến thế, ngôi vị thái tử không cho nó thì còn cho ai. Mà năng lực của Hàn Nguyệt thì lại càng cao thâm không thể lường nổi, sao đến giờ vẫn không lập nó làm thái tử?
Ti Ngự Thiên khẽ thở dài giải thích, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Hoàng huynh, ngươi tưởng trẫm không nghĩ tới sao? Nhưng Nguyệt nhi không muốn làm. Trẫm lại không thể ép buộc nó làm chuyện gì nó không thích được.”
“Cái gì? Hàn Nguyệt không muốn làm thái tử? Vì sao?” Ngôi vị thái tử có ý nghĩa như thế nào, Hàn Nguyệt không thể nào không biết được.
“Nói theo cách của Nguyệt nhi thì vị trí đó chỉ toàn phiền toái và chán ngắt.” Ti Ngự Thiên cười nhẹ trả lời.
“Trời đất! Hoàng đệ à, đứa con này của ngươi dám xem vị trí mà ai ai cũng thèm nhỏ dãi thành một nơi phiền toái, chán ngắt gì đó. Rốt cuộc trong đầu nó đang nghĩ gì vậy?” Ti Khải Thiên có chút choáng váng hỏi.
“Hoàng huynh, đối với quyền thế, tiền bạc, Nguyệt nhi chẳng có chút ham muốn nào. Nếu trong hoàng cung này không có trẫm thì nó đã sớm rời khỏi đây rồi. Nội Giám xử và Tư khố đều do trẫm nhờ vả nó, nó mới miễn cưỡng tiếp nhận.” Nghĩ đến đây, Ti Ngự Thiên lại cảm thấy bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc.
“Ai~ đứa con đó của ngươi, hoàng huynh ta càng ngày càng không hiểu nổi nữa.”
“A~ Nguyệt nhi sẽ không để hoàng huynh phải bận tâm đâu.”
“Hừ, chưa thấy người nào làm cha như ngươi, chiều con vô tội vạ… Nhưng mà xem chừng không có ngươi che chở, Hàn Nguyệt cũng chẳng bị ai bắt nạt đâu.”
“Biểu ca… Huynh nói gì vậy? Muội là biểu muội của huynh mà. Chẳng phải huynh hiểu muội nhất sao?” Tống Tư Ngưng kinh hãi hét to. Ả không tin biểu ca lại nói năng với ả như vậy.
“Biểu muội? Bản vương coi ngươi là biểu muội bao giờ. Bản vương hận ngươi chết quách cho xong còn chưa đủ nữa là.” Ti Khải Thiên đột nhiên nở một nụ cười tàn khốc nhìn Tống Tư Ngưng.
“Cái gì? Tại sao? Sao biểu ca lại nói thế?” Tống Tư Ngưng hoảng sợ lùi lại một bước.
“Ngươi còn nhớ Phương Nhi chứ?” Ti Khải Thiên đột nhiên hỏi. Nghe xong, Tống Tư Ngưng ngẫm nghĩ một lúc rồi sắt mặt chợt thay đổi.
“Chắc chắn ngươi phải nhớ chứ. Phương Nhi vốn là nha hoàn tùy thân của ngươi mà. Ngươi ghen ghét ta đối xử với Phương Nhi tốt hơn ngươi nên đã sai người phá hủy dung nhan, giọng nói của nàng. Nếu ta không chạy tới kịp, Phương Nhi đã chết thảm ở bãi tha ma rồi. Tống Tư Ngưng, ngươi biết không, ta hận không thể chính tay giết ngươi. Phương Nhi là người con gái ta yêu nhất trên đời này.”
Ti Khải Thiên độc ác nói, rồi đột nhiên giọng điệu hắn trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không phải ngươi yêu thích quyền lực nhất sao? Vậy ta cho ngươi. Ta xin hoàng thượng chọn ngươi làm phi tử nhưng không sủng ái ngươi. Về sau Tiêu Lâm vào cung, lập tức được hoàng thượng phong làm quý phi, ngươi ghen ghét đến mất ăn mất ngủ phải không? Nhưng ta vẫn còn xem thường ngươi, không ngờ ngươi dám giật dây Nhàn quý phi hạ độc Tiêu Lâm. May mà trời xanh có mắt, phù hộ người lành. Tiêu Lâm không những không chết còn được phong làm hoàng hậu, con trai nàng lại càng được hoàng thượng sủng ái. Chắc ngươi càng ngày càng ghen ghét đến phát điên đúng không?
Tống Tư Ngưng, vài chục năm nay, ngươi ở trong cung không được hoàng thượng sủng ái, địa vị vẫn dưới người ta, ngay cả con trai ngươi cũng chẳng được người ta yêu thương. Ngươi ngày ngày ghen ghét, đêm đêm thống khổ, ta đứng một bên nhìn quả thực là vui vẻ vô cùng. Tống Tư Ngưng, lúc đầu ta không giết ngươi vì như thế chẳng khác gì ban ân cho ngươi cả. Đưa ngươi lên đỉnh cao quyền lực rồi tàn nhẫn đẩy ngươi xuống đáy vực, cho ngươi vĩnh viễn không ngóc đầu lên được… Đó mới là sự trả thù của ta dành cho ngươi!!!”
“Ngươi… Ngươi nói, ngươi giúp ta tiến cung, giúp ta trở thành quý phi… Tất cả đều là vì trả thù ta?” Bị lời nói của Ti Khải Thiên đả kích mạnh mẽ, Tống Tư Ngưng run rẩy hỏi lại.
“Còn chuyện gì đau khổ hơn chuyện không được hoàng thượng sủng ái chứ? Hơn nữa, ta quá hiểu ngươi. Loại người như ngươi sao có thể an phận ở trong cung được!? Cho nên một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ ngã… Ngã rất đau là đằng khác. Ngươi xem, bây giờ chẳng phải thế sao? Ngươi tưởng rằng mọi chuyện ngươi làm hoàng thượng vẫn không biết sao? Tất cả mọi sự trong cung làm sao qua mắt người được.”
“Không… Không… Không phải thế… Đó không phải là sự thật…” Tống Tư Ngưng điên cuồng lắc đầu, lùi về góc phòng giam, ngã xuống đất.
“Tin hay không tùy ngươi, dù sao bản vương hôm nay cũng cực kỳ vui vẻ. Không khí nơi này quá tệ, bản vương đi trước đây.” Lại khoác bộ mặt hồ ly lên, Ti Khải Thiên xoay người rời khỏi thiên lao.
…
“Khải Thiên, chàng về rồi.” Một giọng nữ khản đặc vang lên.
“Ừ.” Vươn tay ôm lấy người con gái đang đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo mờ nhạt trên mặt nàng, Ti Khải Thiên ôn nhu nói: “Phương Nhi… ta yêu nàng.”
Khuôn mặt khẽ ửng hồng, rồi nàng dụi đầu vào trong lồng ngực hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Thiếp cũng yêu chàng, Khải Thiên.”
Ánh nến rực rỡ in bóng hai con người đang ôm chặt lấy nhau lên vách tường trắng đối diện.
…
Yển Tuyên đế tháng tám năm thứ mười tám, tất cả những kẻ tham dự vụ ám sát hoàng thượng trong đêm yến hội thiết đãi bá quan đều bị xử tử. Những ai có liên quan đều bị tru di cửu tộc. Trong số những kẻ bị xử tử có cả Nhị hoàng tử Ti Đạm Vũ và Tam hoàng tử Ti Quang Dạ.