Dụ Đồng
Chương 46 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
“Xuân Mai à, mặc dù ta cực kỳ ghét Tống Tư Ngưng nhưng nhìn cảnh ngộ của ả lúc này, ta chẳng thấy vui vẻ gì cả.” Tiêu Lâm than thở, giọng nói hơi chán nản.
“Tiểu thư, bởi vì người quá tốt bụng nên mới thế. Tống Tư Ngưng gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay đều do ả ta tự mình chuốc lấy. Huống chi năm xưa tiểu thư bị hạ độc cũng có liên quan đến ả.” Xuân Mai không đồng ý với Tiêu Lâm chút nào. Nếu không phải do ả ta, tiểu thư cũng đã không mất khả năng sinh đẻ.
“Xuân Mai.” Ngẩng đầu nhìn người bạn bấy lâu của mình, Tiêu Lâm nói. “Từ ngày bị ép buộc tiến cung, ta đã biết ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Càng được sắc phong, càng được hoàng thượng ân sủng, lòng ta lại càng sợ hãi. Sau khi được phong làm quý phi, sống được ngày nào, ta đều quý trọng ngày đó.”
“Tiểu thư!” Đôi mắt Xuân Mai ửng đỏ. Nàng không biết tiểu thư lại nghĩ như vậy.
“Xuân Mai, lúc ấy, khi bị hạ dược, ta vừa đau đớn vừa cam tâm chấp nhận số phận. Thậm chí ta còn nghĩ chết như thế này xem ra cũng không phải là chuyện xấu gì cho cam.” Tiêu Lâm mỉm cười tự giễu bản thân mình.
“Tiểu thư, sao người lại có thể nghĩ vậy?” Xuân Mai kinh hãi hét lên.
“Nhưng mà Xuân Mai à…” Tiêu lâm đột nhiên cười rạng rỡ. “Bây giờ ta đã không còn thế nữa. Ngày nào ta cũng cảm thấy mình sống cực kỳ vui vẻ. Những lo lắng, sợ hãi trước kia càng ngày càng rời xa ta. Đôi khi ta cảm giác, ta không phải là hoàng hậu, là chủ nhân của hậu cung nữa, mà chỉ là một người con gái bình thường trong một gia đình bình dân.”
Xuân Mai thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, tiểu thư. Có điện hạ ở đây thì người còn chuyện gì phải lo lắng nữa.”
“Đúng thế. Nguyệt nhi là bảo bối vô giá của ta mà.” Tiêu Lâm cười nói, ôn nhu mà kiên định. “Cho nên, nếu có thể khiến Nguyệt nhi vui vẻ hạnh phúc, bất luận chuyện gì, ta đều cố gắng giúp nó làm bằng được.”
…
“Ngũ ca, chuyện này các huynh đều biết trước rồi phải không?” Thanh Lâm nhẹ giọng nỏi Cẩm Sương.
“Ừ.”
“Vậy sao không nói cho đệ biết?” Giọng điệu Thanh Lâm hơi khó chịu. Ngũ ca không tin hắn sao?
“Lục đệ…” Thấy gương mặt Thanh Lâm lộ vẻ thương tâm, Cẩm Sương ôn nhu lên tiếng. “Không phải là bọn huynh không tin đệ, nhưng với tính cách của đệ, chuyện gì cũng biểu hiện hết lên mặt. Nếu cho đệ biết trước, lúc đó đệ sẽ phản ứng thế nào?”
Nghe vậy, Thanh Lâm ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn ngũ ca, trầm lặng một lúc lâu rồi lộ ra một nụ cười bắt đắc dĩ.
“Ngươi nghĩ phụ hoàng không thể tự bảo vệ được sao?”
“Huh?”
“Ngày đó phụ hoàng đã chuẩn bị ra tay rồi, nhưng Huyền Thanh đã giết thích khách trước. Ngay cả phụ hoàng cũng không biết ngươi phái người đến bảo vệ phụ hoàng.”
“Ta không có sai người đến bảo vệ phụ hoàng.” Hàn Nguyệt không hiểu, phụ hoàng có yếu ớt gì đâu mà phải bảo vệ.
“Vây sao lại phái Huyền Thanh đến đó?”
“Hắn đến quan sát.”
“Nếu mọi chuyện đều an bài kỹ lưỡng rồi, sao còn sai hắn đến quan sát?”
“Để đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn.” Không có chuyện gì là tuyệt đối cả.
“Lo cho phụ hoàng sao?” Âm thanh đầy vẻ… dụ dỗ.
“Không có chuyện gì chắc chắn tuyệt đối cả.”
“A a, thì ra Nguyệt nhi lo lắng cho phụ hoàng.” Tự hỏi tự trả lời.
“…” Hàn Nguyệt chẳng hiểu gì cả.
“Ngươi không cần hiểu, mình phụ hoàng hiểu là được rồi.” Ti Ngự Thiên cúi đầu bao trùm lấy đôi môi đỏ mọng đang hé mở.