Dụ Đồng
Chương 47 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
“Nguyệt nhi.” Vuốt ve thân hình đang nằm bên người giúp mình hạ nhiệt, Ti Ngự Thiên nhẹ giọng gọi.
Nhắm mắt hưởng thụ bàn tay ấm áp của phụ hoàng đang lướt qua trên lưng mình, Hàn Nguyệt khẽ rên lên một tiếng.
“Nguyệt nhi, ngươi có muốn xuất cung đi thăm thú một chút không? Sang năm ngươi đã 15 rồi, cũng đến lúc xuất cung lập phủ. Ngươi đi quan sát xem, muốn ở chỗ nào, phụ hoàng sai người chuẩn bị trước cho ngươi.”
Bàn tay Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng lướt đến phần eo của Hàn Nguyệt, cảm nhận hơi lạnh từ làn da nó truyền sang. Cái nóng oi bức của mùa hè lúc này đã cách hắn rất xa. Tuy không nỡ để Nguyệt nhi rời cung, nhưng hắn không thể ích kỷ trói buộc Nguyệt nhi cả đời ở chỗ này được. Nguyệt nhi nên ra bên ngoài nhìn ngắm thế giới xung quanh. Mặc dù hắn đã thề cả đời này sẽ không buông nó ra nhưng hắn có thể nào nhẫn tâm tước đoạt cơ hội để cho Nguyệt nhi gặp gỡ người nó yêu thương thực sự.
“Vì sao phải xuất cung lập phủ?” Hàn Nguyệt cũng không mở mắt, chỉ nhẹ giọng hỏi. Hàn Nguyệt đã bước sang tuổi 14 nhưng nó chưa vỡ giọng, âm thanh vẫn trong trẻo vô ngần.
“Nguyệt nhi không muốn ra ngoài sống sao?” Ti Ngự Thiên có chút kinh ngạc. Nguyệt nhi chán ghét hoàng cung hơn bất kỳ ai. Sao nó lại không muốn chuyển ra ngoài sống.
“Phiền toái.” Giọng nói Hàn Nguyệt có chút chán ghét. Hoàng cung vô vị thật đấy nhưng nếu chuyển ra ngoài sống, ngày ngày lại phải tiến cung, thì quả thực quá phiền toái.
“A~ vậy phụ hoàng cũng không ép buộc ngươi. Nhưng cho dù không chuyển ra ngoài, ngươi cũng nên xuất cung chơi đùa một chút. Trước giờ ngươi xuất cung không phải đi săn bắn thì cũng là vì công việc, phụ hoàng đoán nhất định ngươi chưa bao giờ đi dạo trong kinh thành. Nếu sau này ngươi thay đổi chủ ý thì chuyển ra ngoài sau cũng được.” Xoay người Hàn Nguyệt lại, trán Ti Ngự Thiên khẽ chạm vào trán Hàn Nguyệt, hắn ôn nhu nói.
“Phụ hoàng, ta sẽ không chuyển ra ngoài.” Hàn Nguyệt có chút phiền lòng. Nó đã nói không ra là không ra, sao phụ hoàng lại còn nói nó sẽ thay đổi chủ ý.
Ti Ngự Thiên lập tức hiểu được ý Hàn Nguyệt. Trải qua nhiều năm, hắn đã hiểu rõ đứa con này đến tân cùng rồi. Ti Ngự Thiên liền nói: “Phụ hoàng cũng đâu muốn Nguyệt nhi ra ngoài sống. Ở trong cung cũng được mà. Nhưng không có việc gì thì Nguyệt nhi nên ra ngoài dạo chơi một chút. Ngày nào cũng quanh quẩn ở trong cung thì rất nhàm chán, đi dạo bên ngoài có lẽ sẽ gặp chuyện gì thú vị hơn chăng.”
“Ừ.”
“Haha… Ngươi thật là…” Ti Ngự Thiên khẽ cười, hôn lên làn môi lạnh giá.
Ti Ngự Thiên thận trọng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Hàn Nguyệt, rồi tiến sâu vào cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào quyện lấy lưỡi mình bắt đầu khiêu vũ. Rồi sau đó, hắn từ từ buông đôi môi đỏ hồng chín mọng đến mê hồn ấy ra, lướt nhẹ theo làn da lạnh lẽo, rồi di chuyển dần ra phía sau. Đi đến sau gáy, Ti Ngự Thiên khẽ tăng thêm chút lực mút sau vào. Hơi thở của thân hình nhỏ bé bên dưới có chút nặng nề hơn. Lần theo dọc xương đòn đi đến trước ngực, Ti Ngự Thiên mạnh mẽ chiếm đoạt lấy hạt hồng đậu xinh xinh kia. Dưới thế công mãnh liệt, hơi thở của Hàn Nguyệt càng lúc càng dồn dập hơn. Ti Ngự Thiên vươn tay trái miết nhẹ bên còn lại. Hai bên đều bị kích thích khiến Hàn Nguyệt khẽ hừ lên một tiếng. Nhưng Ti Ngự Thiên vẫn chưa thỏa mãn. Đôi môi hắn lại chậm rãi rời đi, tiếp tục tiến dần xuống dưới, càng lúc càng thấp hơn.
Lửa dục vọng bùng lên mãnh liệt trong cơ thể Ti Ngự Thiên. Đứa con hắn thầm yêu bấy lâu bây giờ đang nằm dưới người hắn, đẹp đến mê hồn. Ti Ngự Thiên đâu phải thánh nhân, làm sao có thể không động tình, không dâng trào dục vọng cho được. Nhưng hắn biết, giờ chưa phải lúc. Nguyệt nhi căn bản vẫn chưa hiểu được tình dục là gì. Bản tính bẩm sinh cùng với cuộc sống kiếp trước đã hoàn toàn chôn vùi thất tình lục dục của nó. Hắn đã từng bóng gió hỏi Nguyệt nhi, chuyện hoan ái kiếp trước của nó như thế nào. Thì ra, Phong Mạc chỉ nói cho nó biết, nam nhân thường tìm đến nữ nhân để phát tiết dục vọng của mình. Phong Mạc cũng đã từng phái những nô lệ tình dục đến hầu hạ Nguyệt nhi nhưng bọn chúng còn chưa chạm tay vào người nó thì đã bị đá bay ra ngoài.
Hàn Nguyệt chỉ biết, nam nhân có những dục vọng ẩn dấu trong cơ thể, nhưng nó không hiểu dục vọng là gì, hoan ái là gì. Cho nên lần nào Ti Ngự Thiên cũng phải nhẫn nhịn vô cùng thống khổ. Hắn không muốn bảo bối của hắn chưa hiểu chuyện gì mà đã giao thân thể cho hắn.
Một lúc sau, không thấy phụ hoàng nói gì hết, Hàn Nguyệt lại ngẩng đầu lên. Thấy phụ hoàng đang che mắt lại, trong lòng nó có chút không vui. Nó không thích chuyện không được nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của phụ hoàng. Hàn Nguyệt vươn tay, kéo chiếc chăn đang che mắt phụ hoàng xuống, nhưng ngay sau đó, sắc mặt nó tối sầm lại.
“Phụ hoàng!!” Thấy đôi mắt phụ hoàng đã ửng đỏ, Hàn Nguyệt buông phần dục vọng vẫn còn đang căng cứng trong tay nó ra, trầm giọng kêu. Sắc tím đỏ dần hiện lên trong con mắt nó.
“Nguyệt nhi…” Thấy thế, Ti Ngự Thiên lập tức bật dậy ôm lấy Hàn Nguyệt. “Không phải như ngươi nghĩ đâu. Phụ hoàng rất thoải mái, Nguyệt nhi làm tốt lắm. Chỉ là phụ hoàng vui sướng quá nên mới khóc thôi.”
“Vui sướng?” Hàn Nguyệt không rõ, đã sung sướng sao lại còn khóc.
“Nguyệt nhi, không phải chỉ có những lúc đau thương, buồn bã mới có thể khóc được, cả những lúc hạnh phúc hay vui sướng đến cực điểm, con người ta cũng sẽ rơi lệ đấy.” Vỗ nhẹ lưng Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên giải thích “Vừa rồi, phụ hoàng cực kỳ thoải mái, Nguyệt nhi làm vậy với phụ hoàng, phụ hoàng thật vui vẻ. Thế nên phụ hoàng mới khóc.”
Nhìn phụ hoàng một lúc, Hàn Nguyệt ngẩng cổ lên, vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ những giọt lệ còn vương trên khóe mắt người. Dù đau thương hay hạnh phúc, nó đều không muốn nhìn thấy nước mắt rơi trên mặt phụ hoàng. Nên, cho dù biết phụ hoàng khóc vì quá hạnh phúc, trong lòng nó vẫn cảm thấy không vui.
“Nguyệt nhi… Đừng giận phụ hoàng.” Hiểu tâm trạng Hàn Nguyệt lúc này, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng dỗ dành.
“Dễ chịu không?” Hàn Nguyệt đột nhiên hỏi.
“Có, rất dễ chịu.”
Thế rồi Hàn Nguyệt lại đẩy phụ hoàng xuống giường, tiếp tục công việc vừa nãy. Lại một lần nữa, cảm giác ngọt ngào, đau đớn đan xen nhau quấn lấy Ti Ngự Thiên. Cảm nhận Hàn Nguyệt nuốt trọn lấy phần nam tính của hắn, Ti Ngự Thiên phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ hơn so với vừa nãy gấp bội lần: “A… a… Nguyệt nhi… phụ hoàng… phụ hoàng…” Hắn không biết mình nên nói gì nữa. Hắn không biết khả năng học tập và thấu hiểu của Nguyệt nhi lại mạnh mẽ đến thế.
Hoàn toàn chìm đắm trong thú vui mới, Hàn Nguyệt không hề nghe thấy âm thanh thống khổ của phụ hoàng. Mà cũng có thể nói, nó đã mặc kệ những gì phụ hoàng nói, toàn tâm toàn ý chăm chú vào thú vui mới mẻ này. Đầu lưỡi nó chạy dọc từ dưới lên trên, liếm láp, rồi lại ngậm lấy, di chuyển lên xuống vài cái rồi lại lặp lại động tác vừa nãy. Lúc này, Ti Ngự Thiên cực kỳ hối hận vì đã giảng giải cho Hàn Nguyệt biết chuyện này, mà hắn cũng cực kỳ bất bắc dĩ nhìn Hàn Nguyệt chìm đắm trong đó như một con dã thú, không rụt rè nhút nhát như những người khác.
“A… a… Nguyệt nhi… đừng làm nữa… Phụ hoàng… phụ hoàng muốn ra… Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên cảm giác như toàn bộ dục hỏa trong cơ thể hắn đều dồn xuống bụng dưới mà lúc này Hàn Nguyệt vẫn còn đang mải mê liếm láp. Ngay lúc hắn cảm thấy mình đang trên bờ bộc phát, Ti Ngự Thiên lôi Hàn Nguyệt dậy, điên cuồng hôn lên môi nó, dùng tay cầm lấy phần dục vọng đang sưng lên mãnh liệt. Trong nháy mắt, toàn bộ dục hỏa trong cơ thể hắn tràn ra ngoài.
“Hộc hộc… hộc hộc…” Ti Ngự Thiên thở hổn hển, ôm chặt lấy cơ thể lạnh giá trong lồng ngực, khàn khàn nói: “Nguyệt nhi… hộc… ngươi đúng là tiểu yêu tinh của phụ hoàng.”