Dụ Đồng

Chương 48 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


“Nguyệt nhi? Mẫu hậu có nghe nhầm không đấy, con nói con sẽ xuất cung?” Tiêu Lâm kinh ngạc kêu lên. Vừa rồi con nàng đột nhiên nói, ngày mai nó sẽ xuất cung dạo chơi trong kinh thành một chuyến. Điều này khiến nàng không tin nổi.



“Ừ.”



“Ô ô ô, mẫu hậu cũng muốn xuất cung chơi.” Tiêu Lâm ai oán nói.



“Vậy cùng đi.” Hàn Nguyệt cũng chẳng để ý đến nó đang nói cái gì.



“Aida~ con à, mẫu hậu không giống như con. Cả đời này mẫu hậu không thể tùy tiện xuất cung được.” Vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của con mình, Tiêu Lâm bất đắc dĩ nói.



Nhìn mẫu hậu, hai hàng lông mày của Hàn Nguyệt có chút nhíu lại. Thấy nó có vẻ không vui, tâm trạng Tiêu Lâm lập tức trở lại bình thường, nhìn Hàn Nguyệt cười rất gian manh. “Con yêu của mẫu hậu… Ngày mai con xuất cung mua chút đồ dùm mẫu hậu được không?” Vừa giật cánh tay Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm vừa nói, giọng điệu đầy nịnh nọt.



“Muốn mua gì?”



Một canh giờ sau, Huyền Ngọc cầm một danh sách ghi đầy đồ ăn thức uống cùng chủ tử rời khỏi Di Hiên cung.







Đi dọc theo những con phố tấp nập trong kinh thành, Hàn Nguyệt lẳng lặng nhìn các tiệm buôn cùng những quầy hàng rong hai bên đường. Mặc dù mùa hè đã qua, nhưng ánh mặt trời vẫn nóng bức như cũ. Hàn Nguyệt khoác trên người chiếc áo choàng trắng để tránh cái nóng oi ả đồng thời cũng che đi dung nhan tuyệt thế của mình. Những người đi đường đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn một kẻ quái dị mặc áo choàng giữa thời tiết nóng như đổ lửa này.



“Chủ tử, phía trước có bán mấy thứ nương nương yêu cầu. Để nô tài đi mua.” Huyền Ngọc hạ giọng thì thầm bên cạnh chủ tử.



“Ừ.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt gật đầu. Nó không chú ý đến hai tay Huyền Thanh lúc này đã ôm đầy các loại đồ ăn thức uống.



Hài lòng nhìn đống hoa quả ngâm nước đường vừa được chọn lựa kỹ lưỡng, Huyền Ngọc chuẩn bị bước ra thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói đùa bỡn. “Tuyệt sắc mỹ nhân từ nơi nào đến vậy?” Ngay lập tức, Huyền Ngọc lắc mình tránh né bàn tay thiếu chút nữa đã chạm được vào mặt hắn.



“A… Nhìn đằng trước lại càng đẹp hơn gấp ngàn lần a~.” Chỉ thấy một gã công tử bột mặt cười dâm đãng, tay cầm cây quạt định nâng cằm hắn lên. Hắn hơi tức giận, lại lắc mình tránh thoát.




“Nghiêm minh chủ, chủ tử của ta bình sinh không thích người xa lạ đến quấy rầy, mong Nghiêm minh chủ thứ lỗi. Hôm nay trời nóng, chủ tử chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Thịnh tình của Nghiêm minh chủ, tại hạ xin nhận thay chủ tử.” Huyền Ngọc đứng dậy chắp tay nói, âm thanh ôn hòa, uyển chuyển khiến sắc mặt Nghiêm Tử Phong dịu đi, khôi phục trở lại bình thường.



“Nghiêm minh chủ à… Xem ra vị tiểu công tử đây căn bản chẳng để ngươi vào mắt a~~” Đột nhiên một giọng nữ truyền đến. Huyền Ngọc, Huyền Thanh nhìn qua, thì ra là hồng y nữ tử duy nhất bên bàn kia. Tướng mạo cực kỳ xinh đẹp nhưng so với hoàng hậu nương nương vẫn còn kém xa. Mà nếu so với chủ tử thì…



“Xin hỏi cô nương, chủ tử của ta vốn dĩ không thích nói chuyện với người lạ mặt. Nếu đã không quen biết thì sao có thể nói đến chuyện có để vào mắt hay không?” Huyền Thanh chẳng khách khí gì phản bác lại. Mấy người bọn hắn cũng xứng để chủ tử phải ghé mắt à?



“Hừ! Vị tiểu ca này khẩu khí thật là ngông cuồng.” Một người khác cũng không nhịn được lên tiếng khiêu khích. Mấy người bọn hắn đều là những nhân vật danh tiếng trên giang hồ, hôm nay lại bị ba tên tiểu quỷ khinh thường. Xem ra phải cho chúng biết bọn hắn lợi hại như thế nào.



“Mọi người đừng giận, nếu vị công tử này không muốn đàm luận cùng với chúng ta, thì sao lại ép buộc người ta làm gì? Cũng là chúng ta quấy rầy họ trước tiên mà.” Một vị bạch y nam tử bỗng mở miệng khuyên can, nói rồi y quay sang nhìn Nghiêm Tử Phong. “Nghiêm minh chủ, quay về thôi! Chúng ta tiếp tục uống rượu. Đừng quấy rầy mấy vị công tử kia nữa.” Nói rồi đứng dậy ôm quyền. “Công tử, nếu mấy người tại hạ có chỗ nào mạo phạm, xin công tử thứ lỗi.” Sau đó, y lại gần, lôi Nghiêm Tử Phong đang tức giận trở về chỗ ngồi.



“Hà Cố, ngươi…” Nghiêm Tử Phong vô cùng nghi hoặc, sao Hà Cố lại nhún nhường trước người nọ đến thế.



“Tử Phong!” Kẻ được gọi là Hà Cố khẽ quát một tiếng, rồi y đưa mắt ra hiệu. Nghiêm Tử Phong chợt hiểu ra, liền trở về chỗ cũ ngồi nghiêm chỉnh.



“Hà Cố, ngươi cần gì phải như vậy?” Hồng y nữ tử vẫn không phục nói.



“Hồng Y, ngươi còn nhớ đây là đâu?” Hà Cố hỏi lại, giọng nói có chút không hài lòng.



Hồng Y ngây người một lúc, mấy kẻ xung quanh thần sắc cũng hơi thay đổi. Đúng vậy! Sao họ có thể quên được đây là kinh thành. Mặc dù trên giang hồ danh vọng của bọn họ khá cao, nhưng dù sao nơi này cũng là chốn quan lại quý tộc tụ tập. Nếu người nọ đã dám ra tay với cả thân thích của hoàng hậu nương nương, lại khinh thường bọn họ đến vậy thì chắc chắn thân phận của người này tuyệt đối không tầm thường. Những người khác cũng hiểu ra, liền cúi đầu yên lặng dùng bữa.



=== ====== =========



_ toan mai thang: nước quả mai mơ chua. Ở Trung Quốc, nó được làm từ ô mai, có màu từ cam ánh hồng nhạt tới đen ánh tía và thường có vị hơi mặn và nồng. Theo truyền thống, nó được tăng thêm hương vị bằng cách cho thêm hoa quế vào, và được uống ở dạng lạnh trong mùa hè.