Dụ Đồng

Chương 49 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


“Công tử, những gì ngài yêu cầu đây ạ, nếu cần gì nữa xin cứ gọi tiểu nhân.” Tiểu nhị đặt các thứ xuống bàn nhẹ giọng thưa. Hắn cũng không hiểu làm sao, chỉ biết khí thế trên người vị công tử này rất mạnh, khiến hắn không thể kiềm được nỗi sợ hãi đang dấy lên trong lòng.



“Không có việc gì nữa, ngươi lui xuống trước đi. Có gì ta sẽ gọi ngươi.” Huyền Ngọc ôn nhu nói.



“Được. Vậy tiểu nhân xin cáo lui.” Tiểu nhị cúi đầu hành lễ rồi lui xuống.



“Chủ tử ngài uống chút toan mai thang đi. Bên trong có thêm băng, sẽ khiến người mát mẻ hơn.” Huyền Ngọc dùng thìa khuấy một chút, rồi sau đó đưa bát nước mơ cho chủ tử.



Hàn Nguyệt luồn tay ra khỏi áo choàng, cánh tay trắng nõn mà mảnh mai yếu ớt, cầm lấy bát nước trước mặt, chậm rãi uống từng thìa một. Dòng nước mát lạnh chảy xuống bụng nó khiến cơn giận cũng từ từ dịu đi.



Nhìn bàn tay yếu ớt tưởng chừng như vô lực kia, bọn Nghiêm Tử Phong, Hà Cố trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Đây chính là kẻ vừa nãy không tốn một chút sức lực nào dẫm nát cổ chân của một nam nhân trưởng thành sao? Đối với thân phận của người này, tất cả mọi người lại càng cảm thấy tò mò hơn.



Ngay lúc ấy, dưới lầu vọng lên tiếng người ồn ào bát nháo. Rồi tiếng tên tiểu nhị kêu lên: “Quan gia đại nhân, trên lầu đúng là một vị công tử khoác áo choàng nhưng mà…” Tiểu nhị cố gắng ngăn cản đám người này đi tìm vị công tử nọ thì đã bị một tên người hầu hung hăng ném sang một bên. “Lão gia nhà chúng ta muốn tìm người. Ngươi còn không biết điều cút sang một bên.”



Vị quan gia dẫn đầu cùng với đám tùy tùng và gia đinh của mình hùng hổ xông lên lầu hai. Tên tiểu nhị vội vàng chạy theo, trong lòng lo sợ, vị công tử kia e rằng hôm nay không thể tránh khỏi kiếp nạn này rồi.



“Đại gia, chính nó đã dẫm nát chân nhị gia.” Một tên nô tài lúc nãy vừa bị Huyền Ngọc đánh kêu lên với người đứng bên cạnh.



“Nhà ngươi to gan thật. Ngay cả đệ đệ của bản quan ngươi cũng dám đánh, còn làm một chân của hắn tàn phế hoàn toàn. Tống Văn Cẩm ta thân là Hình bộ thị lang, biểu huynh của đương kim hoàng hậu nương nương. Vị Thất điện hạ nổi tiếng cả kinh thành kia thấy bản quan còn phải gọi một tiếng biểu cữu, huống chi bản quan lại là thân tỷ phu của hoàng hậu nương nương. Hôm nay bản quan nhất định phải bắt kẻ to gan lớn mật hại nước hại dân nhà ngươi đi thực thi luật pháp.” Nói rồi ra hiệu cho đám gia đinh phía sau tiến lên bắt người.



“Xem các ngươi ai dám tiến đến đây!” Huyền Thanh lập tức đứng dậy bước lên phía trước che Hàn Nguyệt lại. Huyền Ngọc cũng nhanh chóng đứng dậy theo.



“Hừ, ta muốn xem hôm nay các ngươi bằng cách nào có thể thoát khỏi nơi này.” Tống Văn Cẩm kiêu ngạo nói.



Ngay khi hai bên đang giằng co, một giọng nói sang sảng đột ngột truyền từ dưới cầu thang lên. “Chuyện gì thế này?” Ngoại trừ Hàn Nguyệt vẫn cúi đầu ngồi uống nước, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.




“A~ Nghiêm minh chủ sau này làm việc nên thận trọng hơn.” Diệu Nhật mặc dù vẫn cười nhưng giọng điệu đã có chút không vui. Tính tình thất đệ hắn hiểu rõ vô cùng. Chắc chắn thất đệ không muốn nói chuyện với bọn hắn khiến bọn hắn tức giận. Giang hồ nhân sĩ nói chuyện có biết lịch sự lễ độ là gì đâu. E rằng mấy lời đó cũng chẳng tốt lành được bao nhiêu.



“Nghiêm mỗ quả thật đã lỗ mãng rồi. Mong Thất điện hạ cùng các vị vương gia lượng thứ.” Nghiêm Tử Phong lại cúi đầu hành lễ lần nữa.



“Mong Đại vương gia đừng tức giận. Vừa nãy bọn Hà mỗ đều muốn kết giao cùng với Thất điện hạ, cho nên mới cử Nghiêm minh chủ làm đại diện tiến đến mở lời. Chuyện xảy ra, cả bọn Hà mỗ ít nhiều đều đã xúc phạm tới Thất điện hạ. Mong Thất điện hạ đại nhân đại lượng, không so đo cùng với bọn tại hạ.” Hà Cố cũng tiến lên nói lời xin lỗi.



“Được rồi được rồi, thất đệ nếu đã không làm gì thì chính là đệ ấy không để bụng lời nói của các vị. Chỉ là mọi người đều là giang hồ nhân sĩ, bình thường làm việc gì cũng nên cẩn thận thì hơn. Dù sao trên đời này cũng có những kẻ không thể dễ dàng chọc vào. Bản vương thay mặt thất đệ nhận lời xin lỗi của các vị. Vị đệ đệ này của bản vương bình thường không thích nhiều người nói chuyện ồn ào, rất mong các vị lượng thứ.”



Cẩm Sương mỉm cười nói, nhưng ngôn từ câu chữ đều cảnh cáo bọn hắn đừng tưởng rằng thân phận mình cao quý mà có thể nghêng ngang làm càn không kiêng kỵ gì hết. Hắn còn ngầm ám chỉ bảo bọn họ nhanh nhanh về chỗ mà ngồi, đừng đến quấy rầy thất đệ nữa.



“Nghiêm minh chủ, Hà bảo chủ, bản vương hôm nay có chút việc. Sau này có cơ hội, bản vương nhất định sẽ mở tiệc trong phủ khoản đãi các vị.” Diệu Nhật liền tiếp lời, mở đường lui cho bọn hắn.



“Đại vương gia khách khí rồi. Vậy Hà mỗ và Nghiêm minh chủ không quấy rầy các vị vương gia cùng Thất điện hạ nữa.” Hiểu ý, Hà Cố cố nén nỗi thất vọng trong đáy mắt, rồi lôi Nghiêm Tử Phong trở về chỗ ngồi của họ.



“Chủ tử, mọi thứ đều mua đủ cả rồi.” Huyền Ngọc bước lên lầu mở miệng nói. Nói xong, hắn tiến đến đem tất cả những thứ đã mua từ trước chia làm hai phần, một phần giao cho Huyền Thanh lúc này đang ôm một đống thứ, phần còn lại do hắn cầm. Chờ bọn chúng sắp xếp xong xuôi, Hàn Nguyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi.



Để mấy người hầu của mình cầm đỡ Huyền Ngọc Huyền Thanh một chút, Diệu Nhật dẫn Hàn Nguyệt xuống lầu. Sau đó bốn người bước lên chiếc xe ngựa sang trọng đang chờ trước cửa đi về hướng Đại vương phủ, bỏ lại tên tiểu nhị đến giờ vẫn chưa định thần lại được cùng một đám người trong tửu lâu đang vô cùng hỗn loạn vì thấy được Thất điện hạ.



“Đó… Đó chính là Thất điện hạ sao… Lời đồn đúng là vẫn còn thua xa hiện thật a~~” Một người lúc nãy vừa mới mở miệng xúc phạm Hàn Nguyệt đột nhiên lên tiếng.



Những người khác cũng không mở miệng đáp lại hắn, thần sắc phức tạp theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.