Dụ Đồng

Chương 50 :

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


“Ti Hàn Nguyệt! Cho dù phải dùng thủ đoạn gì đi nữa, ta nhất định phải có được ngươi!” Người thanh niên xé nát mảnh giấy trong tay, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến bỗng trở nên dữ tợn vô cùng.







“A… ưm…” Âm thanh quyến rũ quyện đầy hương tình khẽ vang lên.



“Nguyệt nhi…” Giọng nam nhân trầm thấp khàn đục khẽ gọi. “Thoải mái không…” Thân thể không ngừng di chuyển lên xuống.



“Có…” Vươn tay vòng quanh cổ nam nhân đang nằm trên người mình, dung nhan tuyệt thế lúc này đã hơi ửng hồng. Nửa nằm nửa tựa vào thành giường, thân thể nhỏ bé thỉnh thoảng lại run lên, càng tôn thêm vẻ quyến rũ trên nước da trắng nõn, mềm mại.



“Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên thống khổ kêu lên. Trong tay hắn, dục vọng nóng rực đang gào thét đòi được giải thoát. Dùng tay bao trùm lấy hai căn dục vọng khác nhau cả về độ lớn lẫn màu sắc, động tác của Ti Ngự Thiên dần trở nên nhanh hơn.



“A…” Hàn Nguyệt thả mình theo dòng cảm xúc, khẽ rên lên một tiếng. Nó không hề biết rằng, từng âm thanh từ miệng nó phát ra, truyền đến tai nam nhân đang nằm trên mình nó đã biến thành chất thôi tình mãnh liệt nhất.



Chất lỏng trào ra từ đỉnh dục vọng của hai người khiến Ti Ngự Thiên có thể chuyển động dễ dàng hơn, cũng khiến khoái cảm càng lúc càng dâng cao hơn.



“Hô… hô… A… Nguyệt nhi… Đừng rời xa phụ hoàng… Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên càng ra sức ma sát tạo vật tinh sảo trắng hồng đang nằm gọn trong tay hắn. Hắn không thể kiềm hãm được nữa, bật thốt lên ước vọng chôn sâu tận đáy lòng mình. Rồi sau đó, hắn càng dùng sức di chuyển, điên cuồng ngấu nghiến bờ môi đỏ mọng đang mời gọi trước mắt. Một thoáng sau, dục vọng trào dâng, chất lỏng trắng đục tràn ra, rồi lực độ trên tay hắn lại tăng lên, Hàn Nguyệt cũng lên đến đỉnh điểm, bộc phát ra ngoài.



“Hộc… hộc…” Cơn tình mãnh liệt vừa trôi qua, Hàn Nguyệt rất nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường. Nó buông lỏng toàn thân, dựa vào ngực phụ hoàng. Hơi ấm trên người phụ hoàng truyền sang thân thể lạnh giá của Hàn Nguyệt khiến nó cảm thấy ấm áp hơn một chút.



Biết con báo con ưa sạch sẽ, Ti Ngự Thiên dùng khăn khô lau sạch mớ chất lỏng nhầy nhụa, rồi với tay lấy chiếc khăn ướt đã chuẩn bị sẵn từ trước chà lau toàn thân mình và Hàn Nguyệt sạch sẽ. Mặc dù hắn rất muốn mạnh mẽ chiếm đoạt lấy thân hình nhỏ bé đang nằm trong lồng ngực, nhưng giờ, thời cơ vẫn còn chưa chín muồi. Con báo con vừa mới nếm thử hương vị tình dục, còn rất nhiều điều nó vẫn chưa hiểu. Ti Ngự Thiên lại không muốn chiếm đoạt lấy nó khi nó vẫn còn ngây thơ trong sáng thế này. Hàn Nguyệt là bảo bối của hắn, là con người hắn cẩn thận bảo vệ từng chút một.



Ti Ngự Thiên nằm xuống, ôm con báo con vào lòng. Hàn Nguyệt cũng thuận tay đặt cánh tay lạnh giá của nó lên người hắn. Hơi lạnh khiến cơ thể hắn khẽ run lên nhưng ngay lập tức tiếp nhận cảm giác lạnh giá này. Sau bao năm tiếp xúc với thân thể của Nguyệt nhi, cơ thể hắn đã nhanh chóng quen thuộc với nó.



“Nguyệt nhi, ngươi đánh Tống Ngọc Cẩm tàn phế, lại cách chức Tống Văn Cẩm, tỷ tỷ của mẫu hậu ngươi nhất định sẽ tiến cung tìm nàng. Phụ hoàng nghe nói, trước khi xuất giá, quan hệ của hai người đó tốt lắm.” Bình phục lại tâm tình, Ti Ngự Thiên chậm rãi nói với con báo con trong lồng ngực.


“Thật là phiền toái.” Hàn Nguyệt chau mày. Tính kiên nhẫn của nó ngày một tiêu hao dần. Mặc dù nó không sợ mấy người đó nhưng nó cũng không muốn thấy phụ hoàng khó xử. Hàn Nguyệt giờ chỉ muốn phóng một mồi lửa thiêu trụi mấy tên ngứa mắt đó đi.



Đột nhiên Tiết Trung Lâm từ ngoài bước vào bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, tỷ tỷ cùng cháu gái của người đang ở ngoài cung muốn vào cầu kiến.”



“Bọn họ sao lại đến đây?” Hàn Nguyệt cau mày tỏ vẻ không vui. Rõ ràng nó đã hạ lệnh không cho người đó bước vào cửa cung một bước.



“Chuyện này… Thuộc hạ không biết.” Giương mắt liếc nhìn Hàn Nguyệt, Tiết Trung Lâm lại cúi đầu thưa.



“Nguyệt nhi? Lại có chuyện gì nữa à?” Tiêu Lâm lo lắng hỏi. Nếu không xảy ra chuyện gì, Nguyệt nhi cũng sẽ không ngăn cản người nhà của nàng tiến cung.



“Không có gì.” Hàn Nguyệt cũng không muốn nói nhiều, nó quay sang nhìn Tiết Trung Lâm nói: “Đuổi họ đi.”



“Khoan đã.” Tiêu Lâm lập tức kêu lên. “Nguyệt nhi, để bọn họ vào đi. Cả chục năm nay mẫu hậu chưa gặp mặt tỷ tỷ và Sương nhi rồi. Mẫu hậu cam đoan, nếu thật sự có chuyện gì, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không cản trở con.” Hiểu rõ tính hình Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm lập tức hứa hẹn. Con trai nàng muốn xử lý ai như thế nào, thì cho dù là Thiên Hoàng lão tử* cũng không ngăn cản được.



Nhìn mẫu hậu một lúc, Hàn Nguyệt ừ một tiếng chấp thuận. Tiết Trung Lâm lập tức chạy ra ngoài thông báo.



=== ====== ====== =====



_ Lễ vấn tóc (thúc phát lễ): tên gọi lễ trưởng thành của nam tử thời xưa, khi đó phụ thân hoặc một vị trưởng bối sẽ giúp họ vấn tóc lên tỏ vẻ đã trường thành. Nhưng Hàn Nguyệt lại nghĩ rằng lễ vấn tóc chỉ là để vấn tóc lên thôi (mà có khi dù Hàn Nguyệt biết đó là lễ trưởng thành nó cũng ko thèm tổ chức. Phiền toái mà)



_ Thiên Hoàng lão tử: chính là Ngọc Hoàng thượng đế nhưng cách gọi này có phần xấc xược, coi thường. Kiểu như mình chửi “lão trời già” :”>