Dụ Đồng
Chương 71 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
“La… La y,” cổ họng Lưu Mộ Dương khẽ chuyển động một chút, hắn thì thào, “ Ngươi nói …ngươi nói xem…tại sao chủ tử lại sai chúng ta làm việc này?” Nhìn cái công việc mà chủ tử giao bọn họ đi làm thật sự là chưa bao giờ gặp qua, tâm hắn càng thêm kinh hoàng .
“Ta…… Ta…” La y cũng không thể nói một câu đầy đủ ra hồn, “Mộ… Mộ Dương… Ta cảm thấy… Chủ tử, chủ tử nhất định không phải… Không phải phàm nhân…”
“Ta… Ta cũng nghĩ vậy…” tay Lưu Mộ Dương đã có điểm run rẩy.. , “La y… Ngươi… Ngươi đấm ta một cái đi…” ( ăn gì dại thế huynh = =”)
“Úc!!” Hắn vừa dứt lời, tay liền che bụng ngồi xổm trên mặt đất…,“La y… Ngươi cũng thật là tàn nhẫn…” Đau quá, khuôn mặt búp bê nhăn nhúm lại.
“Ngươi rất đau a, xem ra chủ tử thật sự không phải phàm nhân……” La y trống ngực có chút khôi phục bình thường, không áy náy nhìn con người đang nhăn nhó rên rỉ trên đất
Lưu Mộ Dương gian nan đứng lên, hung tợn nhìn hắn: “ Đừng có nói nhảm, lần trước theo chủ tử đi tiêu diệt tam đại môn phái không phải đã biết rõ rồi sao”, đem quyển thư sách trên bàn bỏ vào trong áo cất kỹ,“đi thôi, cứ theo sắp xếp của chủ tử mà làm, chủ tử giao nhiều việc như vậy, phải nhanh chóng làm tốt, nếu không còn không chờ bị chủ tử lột da a.”
“Biết rồi…” La Y trong lòng có chút bất mãn , bộ còn cần ngươi phải nhắc nhở sao.
Doanh trướng duyệt binh.
“A!!!!” Một tiếng hét thảm truyền ra.
“Huyền Ngọc… nhẹ tay thôi nhẹ tay thôi, hô hô… Đau quá a.” Ti Thanh Lâm không thèm để ý hình tượng cứ thế để mình trần trụi nằm trên giường thống khổ rên la .
“Lục vương gia, ngài nhẫn nại một chút a, một hồi là ổn rồi…” Huyền Ngọc nhẹ giọng an ủi , nói vậy nhưng lại không khách khí chút nào tiếp tục mạnh tay đè xuống.
“A!!!!” tiếng kêu thảm thiết tiếp tục vang lên.
“Lục đệ, ngươi hét nhỏ thôi… ồn quá…” Xoa xoa cái trán có chút ê ẩm, Ti Cẩm Sương hữu khí vô lực mở miệng.
“Thất đệ……” cùng bị Hàn Nguyệt áp chế phải bôi dược, Ti Diệu Nhật thanh âm có hơi trầm thấp mở miệng, “Ngươi làm sao biết loại lá cây này có thể trị thương? Lần trước lúc ngươi giúp tứ đệ tìm long quảm, đại ca đã muốn hỏi.” Hắn biết thất đệ không giỏi y thuật, nhưng hiện tại xem ra người nọ cũng có vẻ rành các loại thảo dược.
“Long quả trên sách có ghi, lần trước cũng là ngẫu nhiên có thấy. Thảo dược dùng qua tự nhiên sẽ biết.” đơn giản trả lời.
“Dùng qua? Thất đệ, ngươi trước kia thường xuyên bị thương sao?” Ti Diệu Nhật vội vàng quay đầu nhìn người nọ, trong trướng những người khác cũng mở to hai mắt.
“…… Ân.” Dừng lại một chút, Hàn Nguyệt lạnh nhạt trả lời, những chuyện trước kia phụ hoàng không muốn hắn nhớ đến, hắn cũng sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện khi xưa nữa.
“Thất đệ……” Nghe người nọ trả lời, trong lòng Ti Diệu Nhật có hơi buồn bực, chẳng lẽ thất đệ thường xuyên bị thương sao? Hắn có cảm giác trong lòng thất đệ có rất nhiều chuyện bí mật không muốn nói với ai.
………
Giúp Ti Diệu Nhật trị thương xong xuôi, Hàn Nguyệt đứng lên nhìn về phía Huyền Ngọc Huyền Thanh,“Tắm rửa.”, nói xong liền một mạch đi thẳng đến liều vải để tắm rửa, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh vội vàng theo sau không quên mang theo quần áo cho hắn.
“Đại ca, lúc nãy ý của thất đệ muốn nói trước đây hắn là thường xuyên bị thương phải không?” hơn nửa ngày mới hiểu được chuyện gì xảy ra, Ti Thanh Lâm đột nhiên kêu lên, “Thất đệ hằng ngày vẫn thường xuyên ở trong cung tại sao lại bị thương?” ,hắn chỉ thấy có một lần năm đó lúc người nọ bị thương là do cứu bát đệ, khi đó cũng là do ngự y cho bọn hắn vào thăm mới thấy được, vậy người nọ lúc nào tự mình bị thương mà phải dùng dược a.…
“Đại ca… sau khi quay về tìm thời gian thích hợp gặp phụ hoàng nói chuyện một lần đi.” Lam Hạ thanh âm vắng lặng vang lên, phụ hoàng nhất định biết.
Nhìn sắc mặt trầm trọng của các đệ đệ, Ti Diệu Nhật gật đầu, nếu muốn biết mọi chuyện cuối cùng là như thế nào, chỉ có thể đi hỏi phụ hoàng .
…………………
Cẩn thận giúp chủ tử chà lưng , Huyền Ngọc Huyền Thanh vẫn im lặng, bọn họ biết có một số chuyện chủ tử không muốn nói, nhưng mới vừa rồi những lời chủ tử nói bất giác khiến cho bọn họ lần đầu tiên có cảm giác đau lòng, hiểu được thảo dược cư nhiên là bởi vì chính mình đã dùng qua, chủ tử đến tột cùng đã trải qua những gì………đến tột cùng là người như thế nào……