Dụ Đồng
Chương 72 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
Buổi lâm triều
“Khải bẩm hoàng thượng, đêm qua lão thần trong nhà đã kiểm tra qua, kẻ trộm không có lấy vật gì đáng giá, chỉ là trong thư phòng bị mất một quyển cổ thư,” bên trong triều đường đại học sĩ Lâm Chi Phong dâng tấu, thái độ hơi do dự, “Quyển cổ thư bị lấy trộm chính là quyển sách ghi chép Phượng Hoàng Triều Phụng nguyên càn lục mà trước đây lão thần đã từng đề cập qua.” . Tặc nhân đột nhiên đến trộm quyển sách này, làm cho hắn có chút bất an.
Lâm Chi Phong vừa nói xong, cả triều thần có chút rối loạn, đám người Lưu Mộ Dương trong lòng đột nhiên kinh động, trước đây chủ tử đã từng nói qua mọi chuyện phát sinh đều hướng đến Phượng Hoàng Triều Phụng mà ra, đến cùng là người phương nào……
“Phượng Hoàng Triều Phụng sao?” Ti Ngự Thiên lạnh lùng mở miệng, “Lâm khanh, xem ra bản dâng tấu đầu tiên của ngươi đã làm không ít người kinh động a.”
Giọng nói băng lãnh của hoàng thượng khiến hắn một phen tâm kinh: “Hoàng thượng, lão thần đã lỗ mãng, cân nhắc không chu toàn, thỉnh hoàng thượng ban tội.”.Thất điện hạ trước đây từng khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng đã làm chấn động cả triều đình và dân gian, bây giờ lại có kẻ dám lấy trộm cổ thư, khó có khả năng hắn sẽ không nhắm đến thất điện hạ đi, Lâm Chi Phong vạn phần hối hận nếu lúc đầu hắn không bẩm báo chuyện mất trộm cổ thư Phượng Hoàng Triều Phụng thì đâu đến nỗi…
“Ngày đó trẫm mặc dù tiếp nhận lễ vật Phượng Hoàng Triều Phụng của Hàn Nguyệt, nhưng sau đó cũng không thấy có bất cứ sự thay đổi gì, chuyện đó trẫm cũng đã nói qua, xem ra vẫn còn có kẻ ôm ý niệm ‘Thà rằng tin là có, chứ đừng nghĩ là không.” a.” – Ti Ngự Thiên lãnh liệt hừ một tiếng, “Chuyện xảy ra lâu như vậy mà bây giờ mới có kẻ đến trộm thư, trẫm không nghĩ bọn chúng chỉ muốn lấy cắp sách thư ghi chép Phượng Hoàng Triều Phụng đơn giản như thế.”.Hắn cũng không quên mục đích ban đầu của Đông Nguyệt.
“Hoàng thượng, thất điện hạ khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng có thể nói là chuyện cả thiên hạ đều biết ,” Thường Yên Nhiễu tiến lên bẩm tấu, “Xem ra lúc đầu Đông Nguyệt quốc lấy cớ muốn thất điện hạ sang Đông Nguyệt không chừng là vì Phượng Hoàng Triều Phụng, hoàng thượng, nếu thật vậy thì việc này càng phải vạn phần thận trọng.”
“Hoàng thượng, Thường đại nhân nói rất đúng.” Lưu Mộ Dương cũng lập tức bước ra khỏi hàng tỏ thái độ, tiếp theo sau đám người La Y cũng tỏ vẻ đồng ý.
“Chỉ sợ bọn chúng đã quên mất Hàn Nguyệt là con trẫm!!” nhiệt độ quanh thân Ti Ngự Thiên hạ đến mức thấp nhất, cả triều đình đều thấy được hoàng thượng đang cực độ tức giận.
“La y!”
“Có thần!”
“Từ binh bộ điều động người, nhất cử nhất động giám sát từng môn phái trên giang hồ, bất cứ kẻ nào cảm thấy khả nghi phán tội uy hiếp triều đình luận xử!”
“Thần tuân chỉ!!”
“Thường Yên Nhiễu!”
“Ngũ Ca, ngươi thật sự thấy rõ sao?” Trong trướng, Ti Hoài Ân vội vàng kéo Ngũ Ca hỏi, những người khác không hẹn cũng đều nhìn về phía Ti Cẩm Sương.
“Ngươi nói thử xem?” Ti Cẩm Sương hỏi ngược lại một câu, dấu răng kia không phải mới đây, giống như là một dấu ấn cũ.
“Rốt cuộc…… là ai……?” Ti Hoài Ân cúi đầu, có chút lầm bầm lầu bầu.
“Ngũ Ca…… tại sao trên vai Thất đệ lại có… Dấu răng…” Ti Thanh Lâm có chút gian nan mở miệng, một người trên vai lưu lại dấu răng người khác, có ý nghĩa như thế nào hắn mơ hồ cũng hiểu được, “Có khi nào là do hoàng hậu nương nương lưu lại hay không.”Nghĩ đến tính cách thất đệ, cũng chỉ có thể là mẫu thân hắn lưu lại .
“Là…… Nam nhân …” Ti Diệu Nhật đột nhiên lên tiếng, hôm qua hắn cách thất đệ rất gần, thấy rõ mồn một, dấu răng đó khó có khả năng là do nữ nhân lưu lại .
“Nam nhân……?” Ti Hoài Ân đột ngột ngẩng đầu lên, “Ngũ Ca……?” Không thể tin được hỏi hướng người đối diện.
“…… Ân…” Ti Cẩm Sương nặng nề lên tiếng.
“Ai có thể lưu lại dấu răng trên vai thất đệ?” Ti Thanh Lâm tự hỏi một câu, rồi đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt những người khác cũng trợn to mắt nhìn hắn.
“Khó có khả năng… Khó có khả năng, ta… Ta đi hỏi Huyền Ngọc Huyền Thanh.” Ti Thanh Lâm liều mạng mặc kệ thương tích đau đớn bước xuống giường vội vàng mang giầy, không đợi hắn đứng lên ngay lập tức bị một bàn tay đẩy hắn trở về giường.
“Hỏi bọn hắn tác dụng gì!” Ti Lam Hạ lạnh lùng nhìn Thanh Lâm, “Là như thế nào hay không phải thế nào,thì ngươi có thể làm cái gì?!Ngươi nghĩ hai người bọn hắn sẽ nói cho ngươi biết sao?!!” rồi nhìn về phía những người khác, “Có một số việc không nên biết”
“Thất ca……” Ti Hoài Ân hai tay che mặt thấp giọng hô lên một tiếng.
“Tứ ca……” Ti Phong Nham có chút bất an nhìn các ca ca.
“Hai người các ngươi chỉ cần chăm chỉ tập luyện, những chuyện khác không nên biết.” Lạnh giọng phân phó một câu, Ti Lam Hạ trở lại giường, Ti Phong Nham cùng Mang Nặc cắn cắn môi rồi cũng trầm mặc trở về giường của mình ngồi xuống. Bọn họ không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thần sắc các ca ca hẳn là cực kì nghiêm trọng, hơn nữa lại là chuyện liên quan đến thất ca không khí khó thở tràn ngập trong trướng…………