Dụ Đồng
Chương 93 :
Ngày đăng: 06:54 19/04/20
“Nguyệt nhi, xảy ra chuyện gì?” Thấy bảo bối mặc vào y bào xuất ngoại, Ti Ngự Thiên kì quái hỏi, trời đã tối rồi, nhìn bộ dáng không giống như là đi luyện công a.
“Có việc,” Cầm ly trà phụ hoàng đưa, uống xong chỉ nói một câu, “đôn phẩm (thức ăn hầm) ta trở về sẽ ăn.” bỏ lại một câu, Hàn Nguyệt xoay người rời khỏi tẩm cung phụ hoàng.
Nhìn bóng dáng rời đi, đặt ly trà xuống bàn, Ngự Thiên tựa vào bên bàn viết lắc đầu cười cười:“Thật không có biện pháp giữ nó…” Bất quá ngày mai hắn cũng sẽ biết bảo bối đêm nay đi làm cái gì , cho nên hắn hiện tại một điểm đều “Không” Tò mò.
………………
“…… Phu xe (người điều khiển xe), đến phủ ngũ vương gia……”
“Dạ, thái tử điện hạ…”
“Chuẩn bị ngựa cho bổn vương…”
“Dạ, vương gia…”
“Di?! Người đến a, bổn vương muốn đến phủ Ngũ ca… phu xe phu xe…”
“Dạ, vương gia, tiểu nhân lập tức chuẩn bị.”
“………”
“Vương gia, trễ như vậy ngài còn đi đâu…”
“Ân, nói cho lão phu nhân thất ca có chuyện tìm ta.”
“Dạ…… Vương gia.”
“Ách…… Tứ ca, ta có dự cảm không tốt…” Thanh Lâm ngơ ngác nhìn tứ ca.
Lam Hạ bất động thanh sắc nhìn ra ngoài, gõ tay lên mặt bàn, rồi nhìn về phía Cẩm Sương:“Gọi Ngưng Nguyệt đến đây.”
Cẩm Sương thoáng sửng sốt , trầm nhãn xuống:“Người đâu, gọi Ngưng Nguyệt đến đại sảnh.”
“Dạ, vương gia!”
Thấy yêu cầu của Lam Hạ, bọn họ cũng trở nên nghiêm túc.
……………
Hồng Tụ Thiêm Hương, trong đại sảnh an tĩnh không một tiếng động, nhìn Triệu đại nhân nằm trên mặt đất máu chảy không ngừng, tất cả mọi người không dám lên tiếng, trái tim kịch liệt đập thình thịch bên tai như muốn văng khỏi lồng ngực. Mới vừa rồi Triệu đại nhân bị người ném xuống dưới chân Hàn Nguyệt, trên tay vẫn còn dấu vết bị dao đâm xuyên, liền bị Hàn Nguyệt hung hăng giẫm vỡ, tiếng kêu thảm thiết của Triệu đại nhân trong nháy mắt đã bị một vị hắc y nhân chặn lại.
Nhìn con người đang nằm chết ngất trên đất , Hàn Nguyệt chuyển hướng sang Thanh Thành lúc này đã kinh hoảng:“Đang lúc sinh ý sao? Lão bản chân chính của Hồng Tụ Thiêm Hương là ai, ngươi so với ta hẳn là rõ ràng hơn.”
Thanh Thành mở lớn đôi mắt nhìn Hàn Nguyệt , hắn cố gắng trấn an tinh thần xuống:“Lão bản Hồng tiểu lâu quả thật không phải ta, là Phong lão bản cùng Tiền lão bản ở kinh thành, chỉ bất quá Phong lão bản đang làm ăn ở phương nam, cho nên không có ở đây.” Tay áo bị hạ thủ đã bắt đầu chảy máu.
Hàn Nguyệt cau mày, cái mùi ở đây làm cho hắn cực kỳ khó chịu, quét mắt nhìn đám người chung quanh một cái, Hàn Nguyệt đứng lên:“Ngươi để cho bọn họ điều tra chuyện luyện binh của ta, là đang lúc sinh ý sao?”
Hàn Nguyệt vừa nói xong, vài tên tiểu quan sắc mặt đại biến, lập tức từng người cúi đầu, Thanh Thành toàn thân càng phát run dữ dội, có mấy người vừa nghe vội vàng quỳ xuống hô to:“Thỉnh điện hạ minh xét, hạ quan cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều chưa nói qua……” Đầu dập xuống nền nhà vang lên âm thanh đặc biệt làm cho người ta run sợ.
“Làm quan đại thần trong triều, nếu muốn nói những lời không nên nói, vậy chức quan này cũng không cần thiết đảm đương nữa.” Đá con người nằm bên chân một cái, Hàn Nguyệt ngữ điệu lãnh liệt nói:“Đưa đến hình bộ!” Lập tức hai gã ngự lâm quân tiến lên đem Triệu đại nhân còn chưa kịp xin tha mạng kéo ra ngoài.
Nhìn đám người trong Hồng tiểu lâu, Hàn Nguyệt xoay người về phía Dạ:“Đem mấy người kia áp đến phủ Ti Cẩm Sương, những người khác đưa đến hình bộ thẩm tra, không được phép của ta bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi, trái lệnh luận xử tội thông địch bán nước.” Nói xong liền đi ra ngoài, sau khi Hàn Nguyệt và các ám nhãn rời khỏi Hồng tiểu lâu, ngự lâm quân bên ngoài lập tức tiến vào Hồng Tụ Thiêm Hương……